Tần Ninh vỗ một chưởng ra, không thèm nói nhiều lời thừa thãi. Phía bên kia, Hàm Diễm đã hoàn toàn choáng váng.
“Tha cho ta, tha cho ta đi, ở đây ta có một miếng Viên Viêm thiết, cho ngươi, tất cả đều cho ngươi!”
Lúc này, tay Hàm Diễm nâng lên một miếng sắt tỏa ra ánh lửa bốn phía.
“Đưa cho ta là chuyện đương nhiên, mà ngươi chết thì cũng là chuyện không thể thay đổi”.
Tần Ninh căn bản không hề nể nang.
Hắn đập ra một chưởng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Hàm Diễm đã chảy máu thất khiếu.
“Theo quy tắc của ta mà làm, giờ đã hiểu chưa?’
Thu lại Viên Viêm thiết kia, Tần Ninh thản nhiên nhìn Lục Thính Phong và Lục Tử Yên.
“Ta cứu cô một mạng, nhưng cô và ta trao đổi lệnh bài, lấy vật đổi vật, quả thật là cô không cần giúp ta!”
Tần Ninh nhìn mấy người Lục Thính Phong, khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Cho đến khi Tần Ninh rời đi, Lục Thính Phong mới thở phào một hơi.
“Kẻ này thật đáng sợ!”
Lục Tử Yên không nén nổi trách mắng: “Hoàng huynh, huynh sai rồi!”
“Vừa rồi, nếu chúng ta ra tay thì Tần Ninh chính là bạn của chúng ta”.
Nghe vậy, Lục Thính Phong chỉ bất lực lắc đầu.
“Tử Yên, muội còn nhỏ không hiểu đâu. Nếu ta ra tay, mà Dục Thanh Viễn chết, thì không phải là thượng quốc Bắc Dục và thượng quốc Lộc Thiên sẽ hoàn toàn rạn nứt sao?”
“Hơn nữa…”
Lục Thính Phong ngừng lại một chút, nhưng lại im lặng.
Hơn nữa, hắn ta cũng không ngờ, Tần Ninh lại có thể giết chết Dục Thanh Viễn và Hàm Diễm.
Lục Tử Yên lúc này lại than thở một tiếng.
Bên kia, Tần Ninh rời khỏi vùng rừng phụ cận, tìm một nơi kín đáo rồi khoanh chân ngồi thiền dưới đất.