Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 Hắn vừa dứt lời, Ôn Hiến Chi liền cười một tiếng.  

 

Ôn Hiến Chi tới gần Tần Ninh, chắp hai tay lại nhẹ nhàng đấm vào bả vai Tần Ninh, lấy lòng nói: "Mấy năm qua sư tôn đã phải chịu khổ, là đồ nhi không làm tốt nên mới khiến cho sư tôn chịu khổ trong thánh vực Thiên Hồng, đồ nhi sai rồi, đồ nhi sai rồi..."  

 

"Bớt khoác lác thôi".  

 

Tần Ninh nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, đưa Khô Huyết Thánh Thương tới trước mặt Ôn Hiến Chi.  

 

"Cho con ư?"  

 

"Cho ngươi!"  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: "Ngươi và Huyết Thể Thanh Thiên Giao làm bạn khế ước, Khô Huyết Thánh Thương có thể hấp thu khí huyết, vô cùng tốt với Thanh Hiên, ta cũng đã nuôi dưỡng vật này rồi, nó chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu với ngươi, ngươi lại cho thêm chút khống chế là sẽ có thể sử dụng được".  

 

"Thương này đã bị ta hạ cấm chế, tự ngươi chậm rãi giải đi!"  

 

Ôn Hiến Chi cầm trường thương, nhìn về phía Tần Ninh, đột nhiên tiến lên một bước, dang hai tay ra ôm Tần Ninh vào trong lòng.  

 

"Sư tôn!"  

 

Ôn Hiến Chi hô to một tiếng, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, hắn ta khóc lóc kể lể: "Sư tôn, người tốt quá đi mất, đời trước làm đồ đệ của người, đời này làm đồ đệ của người, kiếp sau vẫn sẽ làm đồ đệ của người!"  

 

"Mau cút đi!"  

 

Tần Ninh đẩy Ôn Hiến Chi ra, quát lớn: "Bớt ra vẻ thôi".  

 

Ôn Hiến Chi lập tức chuyển khóc sang mỉm cười, cười ha ha: "Con mà không ra vẻ, không phải sư tôn sẽ lột da con sao?"  

 

Ôn Hiến Chi nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho Phệ Thiên Giảo cách đó không xa.  

 

Nhìn con chó ngốc kia kìa, đáng thương biết bao!  

 

Dám đùa với Tần Ninh? Kết quả vẫn bị Tần Ninh đùa chết!  

 

Hắn ta vừa khóc, trong lòng sư tôn đã mềm nhũn, còn nỡ trừng phạt hắn ta về chuyện lúc trước sao?  

 

"Gia!"  

 

Chỉ là một giây sau, hai cái móng chó lại ôm chặt lấy đùi Tần Ninh.  

 

"Ta sai rồi..."  

 

Chẳng biết lúc nào, Phệ Thiên Giảo đột nhiên đi đến trước mặt Tần Ninh, túm chặt lấy hắn, hai mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn Tần Ninh nói: "Gia, trí nhớ của ta không tốt, người cũng biết đấy, ngay từ đầu thật sự không biết là người, về sau sợ người đánh ta nên ta mới giả vờ không biết, thế nhưng lần này là mất trí nhớ thật, ta nhớ ra người rồi, sẽ ở lại bên cạnh người".  

 

Nói rồi Phệ Thiên Giảo đưa chân sau đạp Ôn Hiến Chi.  

 

Ôn Hiến Chi lại đứng im.  

 

Muốn để ta biện hộ cho con chó ngốc nghếch ngươi sao? Nằm mơ đi thôi!  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement