Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

“Làm sao? Cậy đông hiếp yếu à?”  

 

Tiên Hàm hừ nói.  

 

Giang Ngạo Tuyết phi thân mà đến, quát lên: “Đường Dục, là Đường Nhất Minh cố ý gây chuyện, Giang Ngạo Tuyết ta thích ai, ở bên ai, các ngươi liên quan gì!”  

 

“Còn cố tình gây chuyện thì đừng trách ta không khách khí!”  

 

Giang Ngạo Tuyết lúc này bộc phát khí thế Thánh Vương cửu hiền, khiến đám thanh niên xung quanh đều kinh ngạc hô lên.  

 

“Nghe đồn rằng Giang Ngạo Tuyết đã đến Thánh Vương cửu hiền, không ngờ lại là thật”.  

 

“Hay rồi đây, Liễu Nguyên Hằng, Võ Bình Tiêu, Thần Vũ đều không dễ chọc, giờ Giang Ngạo Tuyết cũng đã đến Thánh Vương cửu hiền”.  

 

“Đại Võ Tài lần này đặc sắc rồi đấy!”  

 

Chỉ là, Đường Dục thấy cảnh này, thần sắc lạnh lùng.  

 

“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là đột phá à?”, Đường Dục cười khẩy nói.  

 

Khí tức Thánh Vương cửu hiền cũng dần dần tái hiện.  

 

Giang Ngạo Tuyết hoàn toàn không sợ, cũng không nhượng bộ.  

 

Tiên Hàm đã hoàn toàn tức giận.  

 

Đám khốn nạn này chỉ biết khinh bỉ người khác.  

 

Hắn ta mới là Đại Thánh Vương, nếu là Thánh Vương tam hiền thì chắc chắn sẽ đánh được cái tên Đường Dục này.  

 

Nhưng chênh lệch quá lớn, nếu là Thánh Vương lục hiền, hắn ta liều mạng dùng chiến khí thì còn đánh được, chứ cửu hiền thì thật sự không phải đối thủ.  

 

Cả hai bên lúc này giằng co căng thẳng.  

 

Một đoàn người bỗng nhiên xuất hiện.  

 

“Haha, Đại Võ Tài còn chưa bắt đầu mà mọi người đã giương cung bạt kiếm thế này rồi!”  

 

Một điệu cười nhàn nhạt vang lên, chỉ thấy đám người đều tự động tránh ra.  

 

Một thanh niên bước đi ra.  

 

Thanh niên kia đội mũ ngọc, đi giày mây, dáng người ưu nhã, tay cầm quạt lông vũ, chậm rãi tiến gần lôi đài.  

 

“Là Thần Vũ!”  

 

“Thiên kiêu Thần gia tới rồi!”  

 

“Xem ra mọi người đều vô cùng để ý đến đối thủ của mình!”  

 

Thần Vũ!  

 

Thiên kiêu đương thời của Thần gia, xếp hạng ba trong nhóm thanh niên trẻ tuổi của thánh vực Đại Võ.  

 

Thần Vũ đến, nhìn Giang Ngạo Tuyết, cười nói: "Giang Ngạo Tuyết, chỉ là một tiện nô mà thôi, chơi chán thì bỏ, làm Đường Nhất Minh bị thương thì không đúng rồi”.  

 

“Chuyện này xé ra to, kinh động đến nhóm trưởng lão, Giang gia các ngươi sẽ vì... Tiên Hàm hả? Sẽ vì Tiên Hàm này mà đứng ra bảo vệ sao? Đến lúc ấy, e là Tiên Hàm sẽ càng thảm hơn đó”.  

 

"Đường Dục, ngươi cũng lui một bước, đừng lấy mạng của hắn ta, triệt tiêu mệnh căn là được rồi!"  

 

Thần Vũ nhàn nhạt mở miệng, lộ ra vẻ phong khinh vân đạm.  

 

Tiên Hàm cùng Giang Ngạo Tuyết lại giận không kềm được.  

 

Tiện nô?  

 

Chơi đùa?  

 

Lời này không chỉ mắng Tiên Hàm không phải người Giang gia, thân phận thấp hèn, lại còn mắng Giang Ngạo Tuyết tính tình phóng đãng, chơi Tiên Hàm chán rồi bỏ.  

 

“Câm con mẹ mồm ngươi lại!”  

 

Tiên Hàm lúc này mắng lên: “Ông đây còn đang nghĩ thiên kiêu Thần Vũ số một Thần gia là một người đường hoàng, xem ra ngươi cũng chỉ là cái loại cứt chó, khốn nạn không hơn!”  

 

“Lúc cha mẹ ngươi sinh ra ngươi chắc chắn đã che mắt ngươi lại, khiến bây giờ ngươi như mù, không nhìn rõ đúng sai!”  

 

“Lúc nhỏ ngươi ăn cơm, chắc chắn ngươi đã nhảy vào nhà xí trộn lẫn với cơm ăn!”  

 

 

 

Advertisement
';
Advertisement