Khô Huyết Thánh Thương rơi ở bên cạnh.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Ôn Hiến Chi vẫn không nói một câu nào.
"Khốn kiếp".
Ôn Hiến Chi quát mắng: "Đợi đến khi ông đây khôi phục lại sức lực mạnh nhất sẽ giết chết một đán khốn kiếp các ngươi".
Dạ Phong Ly lại cười cười nói: "Cậy mạnh ngoài miệng thì có ý nghĩa gì gì chứ?
Hãy học tập sư tôn ngươi đi, chuyện gì mà không thể làm, tốt nhất nên ngậm miệng mới đúng".
Dạ Phong Ly nhìn về phía Tần Ninh, tiếp tục nói: "Sự huy hoàng của ngươi đến đây là kết thúc".
Vừa nói xong, trong tay Dạ Phong Ly xuất hiện một thanh trường kiếm.
Thân kiếm như sắt đen, từ trên xuống dưới đều tràn ngập kiếm khí bén nhọn.
Hắn ta buông tay ra, trường kiếm bay lên không, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Tần Ninh.
"Đến đây là kết thúc...", Dạ Phong Ly phất tay một cái, kiếm đen phá vỡ hư không, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt Tần Ninh.
Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến sững sờ, ra tay ngay lập tức.
Phụt phụt phụt phụt... Chỉ là trong chớp mắt, cánh tay của hai người đều bị trường kiếm trực tiếp xuyên qua, máu tươi chảy đầm đìa.
"Châu chấu đá xe!"
Dạ Phong Ly cười nhạt một tiếng.
Mũi kiếm đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy mũi kiếm kia lao đến, Tần Ninh cười một tiếng đắng chát, bàn tay chống lên mặt đất muốn đứng dậy.
Ầm... Trong chớp mắt, trường kiếm tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ngay sau đó núi đá vả cả người Tần Ninh đã quy về bên trong kiếm mang màu đen, biến mất không thấy gì nữa.
"Sư phụ!"
Ôn Hiến Chi muốn rách cả mí mắt.
Sắc mặt của từng đệ tử trong ngoài Võ Môn khi thấy cảnh này đều trắng bệch.
Cuồng Đế trở về, chém giết sáu Đế.
Nhưng bây giờ vẫn phải chết sao?