Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ôn Hiến Chi giận dữ quát, vung tay ra, thánh lực bàng bạc bắt lấy thân thể của Thanh Ứng Triết, kéo đến bên cạnh mình, buộc chặt hai huynh đệ Thanh Ứng Triết và Thanh Ứng Nguyên lại một chỗ.  

 

Sau đó, Ôn Hiến Chi nhìn Thanh Tư Nguyên, nói: “Đừng có mấy câu gì mà ‘già rồi’ với ta, ta đã thấy có điều không đúng rồi mà, sao ngươi lại già nhanh như vậy được chứ”.  

 

“Ngươi có coi sư tôn là ân nhân, ta là bạn bè của ngươi hay không vậy? Ta cũng coi ngươi là bạn, có khó khăn mà ngươi không nói, chờ chúng ta đi, cả Thanh phủ sẽ bị thập nhất trưởng lão gì đó nắm lại trong tay, ai giúp ngươi đòi lại công bằng?”  

 

“Hiến Chi đại ca...”, Thanh Tư Nguyên lúc này mang vẻ mặt già cỗi, đôi mắt đỏ ửng, nói: “Đại ca đừng nói nữa...”  

 

“Sao lại không nói nữa?”  

 

Ôn Hiến Chi mắng: “Ông đây tức giận, là tức vì ngươi giấu chúng ta”.  

 

“Ta...”, Thanh Tư Nguyên run rẩy nói: “Đời này, Thanh Tư Nguyên ta có thể đi được đến bước này chính là nhờ sự giúp đỡ của Tần công tử và Hiến Chi đại ca. Có thể gặp lại hai người, ta đã rất thỏa mãn rồi, nếu còn làm phiền hai người, gây ra thị phi...”  

 

“Ta nhổ vào!”  

 

Ôn Hiến Chi mắng: “Ta là loại người sợ phiền toái sao?”  

 

Thanh Tư Nguyên nghe vậy thì ngẩn ra, không nói nên lời.  

 

Ôn Hiến Chi bước đến trước mặt Thanh Tư Nguyên, kéo Thanh Tư Nguyên qua, nói: “Nói mau, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”  

 

Lúc này, Thanh Tư Nguyên nhìn Tần Ninh, nhưng Tần Ninh trông có vẻ không quan tâm, không tỏ thái độ gì.  

 

Ôn Hiến Chi nói thẳng: “Sư tôn đã nói rồi, chuyện này do ta toàn quyền xử lý!”  

 

Thanh Tư Nguyên cắn răng nói: “Là Thanh Tử Thu khinh người quá đáng”.  

 

Thanh Tử Thu chính là thập nhất trưởng lão.  

 

Nghe thế, Thanh Ứng Triết quát lên: “Thanh Tư Nguyên, ngươi liệu mà ăn nói”.  

 

“Câm mồm!”  

 

Ôn Hiến Chi nhìn qua, nói: “Ta không hỏi ngươi thì câm ngay lại, lát nữa các ngươi còn nói thêm một câu, ta sẽ tát các ngươi một cái, để xem đám Thánh Hoàng các ngươi chống đỡ được mấy cái bạt tai của Thánh Đế ta”.  

 

Lời này vừa ra, Thanh Ứng Triết và Thanh Ứng Nguyên đều e ngại, im lặng không nói.  

 

Sau đó, Thanh Tư Nguyên nhìn cả hai huynh đệ này với vẻ phẫn hận, nói tiếp: “Thanh Tử Thu vì tranh quyền đoạt thế nên muốn kêu gọi thành Thanh Uyên đứng về phe mình, lúc trước ông ta tự đến tìm ta, nói muốn thông gia nhưng ta từ chối!”  

 

Thanh Tư Nguyên nhìn Thanh Tiểu Liễu, sau đó thở dài: “Cả đời này của ta đi đến cảnh giới Thánh Tôn, thủ hộ thành Thanh Uyên, chỉ muốn cho người nhà ta bình an sinh sống, Tiểu Liễu hay Huyên Nhi cũng vậy, ta muốn chúng chọn người mình thích”.  

 

Advertisement
';
Advertisement