"Chúc đại sư!"  

 

"Mạt đại sư!"  

 

"Bùi đại sư!"  

 

Tinh Nhiễm Thiên - nhị các chủ Cửu Tinh các - lịch sự nói: "Chư vị đường xa tới đây, vất vả rồi".  

 

Chúc Hải Hiên trông già lụm khụm lắm rồi, ông ta cười nhẹ: "Lão hủ hay tin nên tới đây, Tinh các chủ khách sáo rồi. Thanh Tiêu Đại Đế được mệnh danh là Thánh Đế đỉnh cấp nhất từ xưa đến nay, lão phu cũng tò mò không biết thứ mà vị Đại Đế này để lại có gì đặc biệt không".  

 

Mạc Khai Nguyên cũng cười ha ha: "Chư vị, đừng lần lữa nữa, chúng ta bắt đầu nhé?"  

 

"Ừm!"  

 

Ba vị đại sư tiến lên và nhìn về phía trước.  

 

"Ngay từ cửa vào của di tích cổ đã rắc rối như vậy rồi, chẳng biết bên trong sẽ như thế nào đây!"  

 

"Phải đấy...", nói rồi ba vị đại sư đứng gần nhau hơn.  

 

Lúc này, La Chước của Tu La điện cười khẩy: "Nay có ba vị đại sư ra tay là bách phát bách trúng rồi, đến lúc đó mọi người phải nói ai không liên quan thì không được vào đấy nhé".  

 

Tinh Nhiễm Thiên từ tốn đáp: "Dù gì nơi này cũng là thánh vực Thanh Tiêu, chúng ta dẫn nhiều người tới đây, Thời Thanh Trúc không thấy phiền là tốt lắm rồi, sao chúng ta cản người của Thanh Tiêu Thiên được!"  

 

"Dĩ nhiên rồi".  

 

Huyết Ngạn Phong của Huyết tông nói với vẻ hậm hực: "Nhưng còn Tần Ninh, Lý Huyền Đạo... không được cho bọn họ vào".  

 

"Không sai!"  

 

U Minh Hạo của U Minh cốc cùng trầm giọng đáp.  

 

Hiện giờ các phe đều ghét Tần Ninh.  

 

Tinh Nhiễm Thiên gật đầu, không nói nhiều.  

 

Lần này tới đây, đại ca đã nhiều lần dặn dò chỉ cần tìm về Cửu Tinh Thánh Uyên Kiếm của Cửu Tinh Các là được, ông ta không muốn gây thêm rắc rối.  

 

Mặc dù Tần Ninh bây giờ không mạnh bằng lúc trước nhưng Tần Ninh vẫn là Tần Ninh.  

 

Xem thường hắn thì cẩn thận có ngày lật thuyền trong mương.  

 

Giờ phút này, ba vị đại sư đồng loạt ra tay.  

 

Trong giây lát, hàng nghìn hàng vạn thánh văn thánh trận bộc phát.  

 

Khung cảnh này khiến thánh trận sư các thế lực lớn đứng quanh đây đều mở rộng tầm mắt.  

 

Không hổ là đại sư! Thủ đoạn không tầm thường chút nào! Khí thế này hơn xa họ không phải chỉ một hai lần thôi đâu.  

 

Vù vù... Đúng lúc đó, tiếng vù vù vang lên.  

 

Các thánh văn ùn ùn kéo đến như một chiếc lưới bao phủ gần như toàn bộ đất trời nơi đây.  

Khi tấm lưới trải rộng, cái chày vàng và lò luyện khổng lồ phát sáng mạnh mẽ. Nó chói lóa đến mức trải dài trăm dặm.  

 

Ba vị đại sư vẫn bình tĩnh như thường, thánh văn liên tục chuyển động... Những người còn lại chỉ đứng chờ, không hiểu gì nên chỉ biết nhìn trong sốt ruột.  

 

Một bên khác, Thời Thanh Trúc lại tìm đến Tần Ninh.  

 

"Đã lúc này rồi mà chàng vẫn còn bình thản vậy ư?"  

Advertisement
';
Advertisement