Ngày xưa, với tư cách là các chủ cao quý, Lý Huyền Đạo cư xử gần gũi nhưng tác phong làm việc thì cực kỳ mạnh mẽ và sắc bén, cho người ta cảm giác như một thanh kiếm sắc bén chưa từng có.
Nhưng trong thời gian ở bên Tần Ninh, lần nào họ cũng thấy các chủ nhà mình như thằng đần vậy.
Không phải đần thật mà cứ... quái quái thế nào.
Giờ phút này, rất nhiều thế lực tụ tập tại đây.
Đằng xa chính là người của Thanh Tiêu Thiên.
Thời Thanh Trúc vẫn tựa đóa hoa bắt mắt nhất trong rừng hoa, cao quý thánh khiết, lẻ loi đứng một mình.
Thấy bóng dáng Tần Ninh, nàng cũng dẫn người đi tới.
"Thời gian qua chàng vẫn ổn chứ?"
"Cũng được!"
Thời Thanh Trúc cười nói: "Vậy là tốt rồi".
Người của Nhất Kiếm các và Thanh Tiêu Thiên tụ lại một chỗ.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc một lúc, vẻ suy tư thoáng qua trong mắt.
"Cô không sao chứ?", hắn hỏi: "Có phải... bị thương rồi không?"
Vừa nghe thấy lời này, Lý Huyền Đạo sửng sốt.
Thực lực của Thời Thanh Trúc rất cao, sao có thể bị thương chứ?
Cho dù Thiên Thánh Đế đã chết trong thiên cung Thanh Đế sống lại cũng không dễ gì làm Thời Thanh Trúc bị thương đâu.
Lăng Thi Mạn đứng cạnh nàng nói với giọng hậm hực: "Chủ thượng bị ám sát".
Ám sát?
"Có chuyện gì vậy?"
Bấy giờ Thời Thanh Trúc mới chịu kể: "Thời gian qua ta và các đệ tử Thanh Tiêu Thiên tìm được rất nhiều di tích, thu hoạch cũng rất khả quan".
"Có lúc đó gặp được cung điện của một vị Thánh Đế, bọn ta đang thám thính bên trong, phá một trận pháp thì bị một kẻ đả thương".
Lý Huyền Đạo nói ngay: "Dõi mắt khắp thập đại thánh vực Hạ Tam Thiên, chỉ có đám nằm trong tốp mười của thập đại thánh vực mới đánh lén đả thương được cô thôi".