Lý Huyền Đạo vội vàng bước ra, quát: “Diệp Nam Hiên, mau buông sư tôn ra! Sư tôn của ta là Thanh Vân Kiếm Đế, huynh biết rồi, người cũng là sư tôn của huynh luôn đấy!”
“Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, tam đế chuyển thế, đều là sư tôn của chúng ta đấy!”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên nhìn Tần Ninh rồi bật cười ha hả.
“Ngươi đừng có nói láo!”
Diệp Nam Hiên bật cười: “Sư tôn ta nói rằng người sẽ quay về, nhưng chẳng lẽ ta lại không nhận ra được?”
“Á, không đúng”.
Diệp Nam Hiên nhìn Lý Huyền Đạo, vội nói: “Cmn, sao ngươi biết sư tôn ta sẽ quay về chứ?”
Lúc này, Lý Huyền Đạo cạn lời.
Chuyện này... toang rồi!
Tần Ninh vỗ tay Diệp Nam Hiên, giống như có lời muốn nói.
“Nói đi!”
Diệp Nam Hiên khẽ thả lỏng tay, hỏi.
“Diệp Nam Hiên, ngươi tiêu đời rồi!”
Tần Ninh hờ hững nói: “Võ Môn bị Ma tộc tấn công, phá thành trăm mảnh, đám Thánh Tôn dưới tay ngươi đều đã phản bội ngươi mà ngươi còn ở đây vui chơi?”
“Cái gì? Không thể nào!”
Diệp Nam Hiên phẫn nộ quát: “Võ Môn là do sư tôn ta một tay tạo ra, những năm qua ta dốc sức trông coi, Võ Hi, Thần Hiên đều là trung thần...”
“Không tin? Không tin ngươi hỏi đệ tử Võ Môn xem, ngươi chắc đều biết bọn họ chứ?”
Tần Ninh nhìn về phía trước.
Lúc này, bốn vị hộ pháp của Võ Môn lần lượt bước ra.
Lương Triều Kiếm, Kha Tử Ẩn, Nhạn Ngọc, Thanh Đại Vân bước lên nhìn Diệp Nam Hiên, khom người thi lễ.
“Môn chủ”.
“Là các ngươi!”