Dù sao, bây giờ, hồn hải của Tần Ninh đã bị tổn thương, không thể dùng hết sức mạnh của bản thân được.
Ầm… tiếng nổ động trời vang lên.
Hai người Lý Huyền Đạo và Thời Thanh Trúc bỗng lùi về sau.
Phía trên trời cao, Thanh Tiêu Đại Đế đang ngạo nghễ đứng đó, bình tĩnh quan sát hai người họ.
“Bổn tọa đã nói rồi, hai tên các ngươi chưa đủ tư cách”.
Sắc mặt Thanh Tiêu Đại Đế đầy ngạo mạn nói.
Giờ phút này, ánh mắt Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo lạnh lùng.
Bọn họ phải ngăn cản Thanh Tiêu Đại Đế.
Nếu không, Tần Ninh phải ra tay.
Nếu Tần Ninh ra tay sẽ làm tổn thương đến gốc rễ, không ai trong hai người họ muốn nhìn thấy cảnh đó.
Lúc này, Thủ Khuyết Kiếm bỗng xuất hiện, cả người Lý Huyền Đạo hệt như một thanh kiếm sắc bén, lao thẳng về phía trước.
Cùng lúc đó, trong tay Thời Thanh Trúc cũng xuất hiện một cây bút, đầu bút chuyển động, từng nét bút tụ tập lại với nhau, ngưng tụ trước người nàng.
“Trấn!”
Vừa nói xong, Thời Thanh Trúc vung tay lên, ngòi bút chuyển động, vẽ nên một chữ trấn, chữ trấn vừa xuất hiện, từng luồng lực lượng cuồn cuộn đổ dồn về phía Thanh Tiêu Đại Đế.
“Thập Nhị Thiên Kiếm Trảm”.
Lý Huyền Đạo cũng theo sát đó mà xông lên, chém ra một kiếm.
Rầm… tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Cả đất trời rung chuyển.
Lúc này, Thanh Tiêu Đại Đế nở một nụ cười rét lạnh.
“Vô dụng”.
Vừa nói xong, Thanh Tiêu Đại Đế nắm chặt bàn tay lại.
“Thiên Liệt!”
Ngay khi giọng nói vừa cất lên, bàn tay Thanh Tiêu Đại Đế nắm chặt lại, một vầng hào quang nhanh chóng được ngưng tụ.
Một làn sóng khủng khiếp quét qua.
Bầu trời như sắp sụp đổ.
Bầu trời bị xé rách, một mảnh bầu trời rơi xuống.
Chữ trấn tan biến.
Kiếm khí vỡ nát.
Sắc mặt Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo trắng bệch, cả hai phun ra một ngụm máu tươi, hai người ầm ầm rơi xuống đất như viên đạn, âm thanh nứt vỡ truyền tới.