Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Mà ở chính giữa vầng hào quang.  

 

Bóng người Tần Ninh hờ hững đứng vững.  

 

Áo trắng nhuốm máu.  

 

Tóc trắng bay theo gió, vẻ mặt vô cùng hoang mang.  

 

Chỉ là giờ phút này, người đứng chắn ở trước mặt hắn đang dang rộng hai tay, làn da nứt nẻ tràn đầy máu tươi, mái tóc bị máu tươi nhuộm đỏ, sền sệt dính vào nhau.  

 

"Chủ thượng".  

 

Ánh mắt của bốn vị Thanh Sử là Lăng Thi Mạn, Hạ Lam, Hoa Tĩnh Xu, Phi Vân Phi cùng với đám người Thanh Tiêu Thiên lại vô cùng đờ đẫn.  

 

Đám người thi nhau lao vùn vụt ra.  

 

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng hốt.  

 

Mà vẻ mặt Tần Ninh lại ngây ngốc, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm bóng lưng trước người chậm rãi ngã xuống đất.  

 

"Thanh Trúc...", giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh đờ đẫn.  

 

Giống như trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn.  

 

Hắn duỗi hai tay ra tiếp được thân thể của Thời Thanh Trúc, lúc này Tần Ninh lại phát hiện cánh tay mình đang không tự chủ được mà run rẩy.  

 

"Thanh Trúc...", Tần Ninh vô cùng kinh ngạc, khí thế trong cơ thể bộc phát ra.  

 

Lúc hắn ở cảnh giới Thánh Hoàng, thọ nguyên gần hai mươi vạn năm, đã sử dụng thuật Đại Tác Mệnh để cứu Phệ Thiên Giảo, tiêu hao mất mười vạn năm.  

 

Mà cảnh giới Thánh Đế có thọ nguyên từ ba mươi vạn năm.  

 

Bây giờ Tần Ninh có được hai mươi vạn năm thọ nguyên.  

 

Thuật Đại Tác Mệnh, đổi mệnh với trời.  

 

Lúc này Tần Ninh nắm bàn tay lại, ngay lập tức sức mạnh trời đất hội tụ, ngàn vạn ánh sáng ngưng tụ trong cơ thể của Thời Thanh Trúc.  

 

"Cô sẽ không có chuyện gì...", Tần Ninh thì thào nói, bàn tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt Thời Thanh Trúc ra.  

Thời Thanh Trúc há mồm, đang muốn nói gì đó, nhưng máu tươi trong miệng lại không ngừng tuôn ra.  

 

"Đừng nói nữa!"  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: "Không có chuyện gì...", "Trách ta, trách ta...", Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Trách ta không nhìn ra Dịch Đại Sơn kỳ quái, trách ta...", đúng là lúc Tần Ninh gặp lại Dịch Đại Sơn đã không ngừng kiểm tra, thế nhưng câu trả lời của Dịch Đại Sơn lại không có vấn đề gì.  

 

Bởi vậy hắn mới bỏ đi lo nghĩ.  

Advertisement
';
Advertisement