Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Diệp Chi Vấn mỉm cười nói: “Tần Ninh, những năm gần đây, ngươi trở về lần nữa, hẳn là cũng phát hiện ra rồi nhỉ?”  

 

“Ngũ mạch Ma tộc chẳng qua chỉ là nhóm nô lệ trong thần tộc ngoại vực, tới Hạ Tam Thiên, tứ đại Ma tộc cũng chỉ là chủng tộc cấp thấp của thần tộc ngoại vực, ngươi nên biết, phía trên còn có những chủng tộc cấp bậc mạnh hơn nữa”.  

 

Tần Ninh vẫn im lặng không nói gì.  

 

“Lần này, vì ngươi, ta đã bỏ ra rất nhiều…”, trang phục màu xanh trên người Diệp Chi Vấn dần dần hoá thành những tia sáng u ám.  

 

Mà khuôn mặt của y cũng dần dần xảy ra biến hoá.  

 

Bên ngoài cơ thể bắt đầu trở nên ảm đạm, u ám, ánh mắt của y giống như ánh trăng sáng, lạnh lẽo đến đáng sợ, khí thế cũng dần dần trở nên tán loạn.  

 

Khí tức khủng bố từ trong cơ thể y phát ra, từ từ bao phủ bốn phía.  

 

Một cỗ ma khí mạnh mẽ phóng thích ra bên ngoài.  

 

Giờ phút này, thân thể của tứ đại Ma Đế run rẩy, sắc mặt khó coi, thận chí trong đáy lòng còn ẩn ẩn xuất hiện sự kính ngưỡng.  

 

“Bộ tộc Ám Nguyệt, kính mời giáng thế!”  

 

Cuối cùng, Diệp Chi Vấn mở miệng nói ra một câu.  

 

Mà thân hình của y cũng hoàn toàn thay đổi.  

 

Nhìn qua thì vẫn giống con người như trước, chỉ là trên người khoác một chiếc áo bào màu ánh trăng lạnh lẽo, mười ngón tay tinh tế, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, đôi con ngươi không phải là màu đen như thường mà giống như ánh trăng khuyết.  

 

Trong đôi mắt kia phát ra những tia sáng, nhìn có chút quỷ dị, bí ẩn khó lường.  

 

Bịch bịch bịch…Giờ phút này, bốn người Mị Đế, Viêm Đế, Dạ Đế, Huyết Đế đều quỳ một gối xuống đất, dáng vẻ cung kính.  

 

“Tham kiến đại nhân”.  

 

“Tham kiến đại nhân!”  

 

Trái tim của bốn người bọn họ đập vô cùng nhanh.  

 

Đó là một loại áp chế từ trong huyết mạch.  

 

Tộc người ngoài thế giới phân chia cấp bậc một cách rất nghiêm khắc.  

Giống như ngũ mạch Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên, bọn họ chẳng qua chỉ là nô lệ, bị bắt xâm nhập vào đại lục.  

 

Còn bốn tộc Mị Ma, Dạ Ma, Viêm Ma, Huyết Ma đều có được địa vị của mình, bọn họ không phải là bị bắt buộc tiến vào Thương Mang Vân Giới, mà bản thân bọn họ tự nguyện đến đây, muốn lập được công lớn, gia tăng địa vị cho bộ tộc của mình.  

 

Giờ phút này, bốn vị Ma Đế không còn vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng như trước nữa mà vô cùng cẩn thận dè dặt.  

 

Dần dần, dường như thân thể của Diệp Chi Vấn đã tiếp nhận được tất cả, hai tay giật giật, đầu hơi hơi chuyển động.  

 

“Là các ngươi…”, người đàn ông mở miệng, khẽ cười nói: “Đứng lên cả đi”.  

 

Người đàn ông nói chuyện bằng tiếng của Nhân tộc, âm thanh cực kỳ dễ nghe.  

Advertisement
';
Advertisement