Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh chậm rãi nói: "Độ kiên cố của hai bên bức tường ranh giới hoàn toàn khác nhau, phía Trung Tam Thiên mạnh mẽ vô địch, không gì có thể làm hỏng nó, còn bên Hạ Tam Thiên thì chỉ cần cảnh giới đạt đến Thiên Thánh Đế là phá vỡ được ngay, hơn nữa, một khi phá vỡ được một điểm thì điểm đó sẽ bị khuếch đại liên tục, từ đó ngưng tụ thành một lối đi, chúng ta có thể vào Trung Tam Thiên thông qua lối đi đó".  

 

Nghe thấy câu này, Diệp Nam Hiên hỏi ngay: "Vậy thì Ma tộc có thể cho người khơi thông từ bên này, bên kia sẽ có cường giả đứng chờ, hai bên hợp tác để đi vào mà?"  

 

Tần Ninh thản nhiên trả lời: "Lối đi bên này mở thì mở, còn bên kia sẽ đi tới đâu thì không ai biết".  

 

"Thậm chí, sẽ có một xác suất nhất định có thể không phải đến Trung Tam Thiên mà tiến thẳng đến Thượng Tam Thiên luôn".  

 

"Ban đầu ba người Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu và Lý Nhàn Ngư phi thăng từ đại lục Vạn Thiên cùng lúc với chúng ta nhưng lúc ở Hạ Tam Thiên lại không tìm thấy tin tức gì về họ, nhiều khả năng họ đã vào Trung Tam Thiên thậm chí là Thượng Tam Thiên".  

 

Diệp Nam Hiên nghe xong cũng gật đầu, nói bâng quơ: "Cũng có thể là chết rồi...", vừa dứt câu thì đã bị mấy ánh nhìn lia tới, Diệp Nam Hiên lập tức ngậm miệng.  

 

U là trời! Nói cho vui thôi mà!  

 

Tần Ninh lên tiếng: "Cái đó thì hơi bất khả thi...", giờ phút này, lối đi từ từ được mở rộng, vòng xoáy lớn dần, hắn nói với bốn người: "Tiếp đến ta sẽ dùng trận văn để gắn kết năm chúng ta lại với nhau, như thế thì sau khi tiến vào Trung Tam Thiên sẽ không bị rơi vào địa điểm khác nhau".  

 

Nói rồi Tần Ninh bắt tay vào làm ngay.  

 

Từng đạo văn ấn trông giống chú ấn lan khắp người bọn họ.  

 

Đã là phi thăng thì phải chuẩn bị thế này cơ.  

 

Tần Ninh nghĩ thầm trong bụng.  

 

Lúc ở đại lục Vạn Thiên năm đó, sở dĩ mọi người bị tách khỏi nhau, không những thế suýt nữa còn mất mạng trong con đường thời không là do bị cuốn vào Hạ Tam Thiên.  

 

Nhưng lần này đã khác.  

 

Giờ đây, tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị ổn thỏa, Tần Ninh bước ra một bước, nhìn bốn người, khẽ nhoẻn môi, nói: "Ta sẽ dẫn các ngươi đi ngắm nhìn khoảng trời bao la hơn".  

 

Câu vừa dứt, bóng dáng hắn biến mất trong vòng xoáy.  

 

Vù vù... Trong giây lát, vừa mới tiến vào con đường không gian thì năm người đã thấy mọi thứ quay như chong chóng, đầu óc choáng váng vô cùng.  

 

"Sư tôn ơi...", Diệp Nam Hiên cũng phải thốt lên: "Con khó chịu quá..."  

 

"Sao ngươi lắm chuyện thế hả?"  

 

Tần Ninh tỏ ra bực mình: "Đó giờ biết ngươi nói nhiều rồi, sao còn chưa chịu sửa?"  

Advertisement
';
Advertisement