Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh và Liễu Thông Thiên đồng thời nhìn về phía cái người dính lá cây đầy thân, trên đầu lông gà bay tán loạn, đề cao cảnh giác.  

 

Tần Ninh thấp giọng nói: “Đứng lên cả đi, đừng giả vờ nữa”.  

 

Lời này vừa nói ra, Liễu Thông Thiên lập tức sửng sốt.  

 

Đang nói chuyện với ai thế?  

 

Đúng lúc này, Liễu Thông Thiên bỗng nhiên cảm thấy trên lưng thoải mái hơn hẳn, hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên xấu hổ nở nụ cười, từ hai bả vai trái phải của Liễu Thông Thiên trượt xuống.  

 

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Liễu Thông Thiên hiện ra vẻ kinh ngạc.  

 

“Các ngươi…đã sớm tỉnh lại?”  

 

Diệp Nam Hiên vội vàng nói: “Không có không có, vừa mới tỉnh lại thôi…”, Liễu Thông Thiên thầm mắng một tiếng, không còn gì để nói: “Hai người các ngươi…”  

 

“Khụ khụ, rất thoải mái nha, làm cho ta không muốn tự đi đường nữa…”  

 

“…”  

 

Được lắm, đường đường chính chính tìm lý do thoái thác! Ông ta liếc mắt nhìn Lý Huyền Đạo.  

 

Lý Huyền Đạo đảo mắt nhìn xung quanh, không đáp lại.  

 

Quả nhiên, gần son thì đỏ gần mực thì đen, Lý Huyền Đạo…học được thói xấu.  

 

Lúc này, Tần Ninh mở miệng nói: “Cẩn thận một chút”.  

 

Người đàn ông trước mắt này làm cho hắn cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm.  

 

Người đàn ông kia nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhìn thấy phía trước có người thì lập tức hoảng hốt phủi phủi lá cây, lông gà trên người mình, sau đó chỉnh sửa lại tóc tai rồi mới tiến lên.  

“Các ngươi là người phương nào?”  

 

Nhìn kỹ mới thấy, người trước mắt này có vẻ ngoài tuấn tú, da trắng môi đỏ, có vài phần phong thái của phụ nữ, nhưng hầu kết lại lộ rõ, hiển nhiên là một người đàn ông.  

 

Nhìn qua thì ước chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng mà chỉ từ vẻ bề ngoài thôi rất khó để đoán được tuổi tác thực sự của một vị võ giả.  

 

Dù sao thì Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo nhìn trẻ tuổi như vậy nhưng cũng đã mấy vạn tuổi rồi.  

 

Tần Ninh lập tức nói: “Tại hạ là Tần Ninh, mấy người chúng ta đi thám hiểm trong dãy núi này, bị một con Nguyên Thú cấp hai tách ra khỏi đoàn đội, bị mất phương hướng rồi lưu lạc đến tận đây, xin hỏi vị huynh đài, làm sao để rời khỏi nơi này?”  

 

“Người thám hiểm à…”, người thanh niên liếc mắt đánh giá mấy người bọn họ rồi nhanh chóng nói: “Nơi này là dãy núi gần quận Linh Tiên”.  

Advertisement
';
Advertisement