Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Thế nhưng Tam Vĩ Xích Diễm Ưng cũng dựa vào tốc độ cực nhanh của mình, không hề sợ hãi.  

 

Hai bên giao chiến, phá huỷ mười dặm núi rừng xung quanh.  

 

Mấy người họ nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía.  

 

Đối với cảnh tượng này, hiển nhiên là Hác Kỉ Suất không cảm thấy kinh ngạc, hắn ta tựa vào thành rãnh đá, nhìn về phía Tần Ninh cười nói: “Nghiêm túc giới thiệu một chút, ta tên là Hác Kỉ Suất, đến từ quận Linh Tiên, bản thân là một đan sư Chí Tôn nhị phẩm và khí sư Chí Tôn nhị phẩm, có danh tiếng rất lớn ở quận Linh Tiên”.  

 

“Nếu như các ngươi đến từ quận Côn Dương, muốn quay về thì phải đi một quãng đường rất xa”.  

 

“Nhưng mà mấy người các ngươi chỉ có thực lực Thiên Thánh Đế mà dám bước vào dãy núi Côn Tiên, quả thực là rất dũng cảm”.   

 

Tần Ninh nhìn về phía Hác Kỉ Suất, nói: “Ngươi là đan sư nhị phẩm?”  

 

“Ừm”.  

 

Nghe được câu này, trong mắt Hác Kỉ Suất hiện lên vẻ kiêu ngạo.  

 

Trong thế giới võ giả, cho dù ở bất cứ nơi nào, võ giả đan sư, khí sư, trận sư đều có thân phận địa vị cực kỳ cao.  

 

Đây là nhận thức chung của mọi người.  

 

Tần Ninh nhìn thoáng qua Thời Thanh Trúc ở bên cạnh, tiếp tục nói: “Lần này, xem như là ngươi làm liên luỵ đến chúng ta”.  

 

“Ách…Mọi người cùng chung hoạn nạn, cùng chung hoạn nạn mà thôi…”  

 

“Ngươi phải bồi thường cho chúng ta!”  

 

Tần Ninh nói thẳng.  

 

Bồi thường?  

 

Hác Kỉ Suất cười ha ha nói: “Cái này thì dễ nói, dễ nói…”  

Tần Ninh thẳng thắn: “Thứ nhất, bồi thường cho chúng ta một ít Ngưng Tôn Khí Đan nhất phẩm”.  

 

“Thứ hai, ta cần mượn lò luyện đan của ngươi, đồng thời, ngươi phải cung cấp cho ta một vài dược liệu, Chu Linh Ngạch, Huyết Loa…”, Tần Ninh nói ra tên một đống dược liệu, ước chừng phải hơn mười loại.  

 

Nghe được mấy cái tên này, Hác Kỉ Suất nhướng mày: “Những dược liệu này rất hiệu quả đối với cơ thể võ giả bị không gian gây ra thương tổn…”  

 

“Ừm”  

 

Tần Ninh thuận miệng nói: “Cũng không quá quý giá, ngươi là đan sư nhị phẩm, chắc chắn là có”.  

 

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tần Ninh, trong khoảng thời gian ngắn, Hác Kỉ Suất không khỏi đánh giá mấy người.  

Advertisement
';
Advertisement