Sau mười lăm phút trằn trọc, bọn họ đi đến giữa đống đá.
Đây là nơi giao chiến của Tam Vĩ Xích Diễm Ưng và Hắc Nham Văn Hổ.
Giờ phút này, ở giữa đống đá vụn đó là một con Tam Vĩ Xích Diễm Ưng, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, thân hình bị xé rách, lông cánh trên thân hình cao lớn vài chục mét gần như bị lột sạch.
“Nương nó!”
Hai mắt Hác Kỉ Suất lập tức sáng ngời.
“Còn chưa chết hẳn, rất thích hợp để lấy máu”.
Hác Kỉ Suất vô cùng kích động.
“Tranh thủ thời gian đi, còn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này”.
“Được”.
Đợi Hác Kỉ Suất lấy máu xong, mấy người mới cùng nhau rời đi.
Một đường hướng thẳng ra ngoài, không bao lâu sau, bọn họ đã đi vào một vùng sơn cốc.
Hác Kỉ Suất đi đến trước sơn cốc, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái.
Chỉ thấy từ bên trong sơn cốc, một con gấu lớn có bộ lông màu đen, thân cao mấy mét từng bước bước ra.
Con gấu đen kia nhìn mấy người bọn họ, dừng lại trên người Hác Kỉ Suất, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, sau đó, nó bịch bịch bịch lao đến, dùng một chân đè Hác Kỉ Suất lên mặt đất.
“Đứng lên, cái tên ngốc này, đứng lên!”
Hác Kỉ Suất ở dưới thân gấu đen, hùng hùng hổ hổ nói: “Đè chết ông đây”.
Một lúc lâu sau, Hác Kỉ Suất mới đứng dậy, nhìn về phía mấy người, vỗ vỗ bàn chân gấu đen, cười haha nói: “Đây là căn cứ bí mật của ta, năm đó ta cứu được tên nhóc này, sau đó ở cùng với nó một khoảng thời gian, nên cũng nảy sinh tình cảm, mỗi lần đến, ta đều ở chỗ này sửa soạn”.
Nguyên thú cấp một, Xích Trảo Hắc Hùng.
Tính tình nó vô cùng nóng nảy, vậy mà có thể bị Hác Kỉ Suất thuần phục, thật sự không đơn giản.
Lúc này, Hác Kỉ Suất lấy ra mấy viên đan dược đưa cho gấu lớn, nói: “Mấy người bạn của ta sẽ ở lại đây một thời gian, tên nhóc nhà ngươi chú ý đấy”.
Gấu đen gật gật đầu.
Mấy người tiến sâu vào trong sơn cốc.
Đi xuyên qua con đường hẹp dài, một khoảng trống xuất hiện trước mắt bọn họ.
Sâu trong sơn cốc là một chốn bồng lai khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!