Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Bọn chúng đã bị chúng ta đánh lui rồi!"  

 

"Khi chúng ta phát hiện ra cô, cô chỉ có một mình, không hề thấy những người khác...", nghe thế, sắc mặt Linh Phỉ Phỉ hơi buồn bã.  

 

Thế nhưng, khi quan sát Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, cô ta vô cùng ngạc nhiên.  

 

Thoạt nhìn Tần Ninh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn dáng vẻ Thời Thanh Trúc nhìn như thiếu nữ mười sáu mười bảy, hai người bọn họ là một cặp vợ chồng thật sao?  

 

Nhưng mà, gương mặt của Tần Ninh rất điển trai, có vài phần nam tính, xen lẫn một chút nho nhã của thư sinh.  

 

Tuy Thời Thanh Trúc trông còn rất trẻ, nhưng đường nét trên khuôn mặt nàng kết hợp lại với nhau vô cùng hài hòa, sau này khi lớn lên chắc hẳn sẽ trở thành một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.  

 

Hai người họ trông thật xứng đôi.  

 

"Cảm tạ ơn cứu mạng!"  

 

Linh Phỉ Phỉ cảm giác khí tức trên người mình dần khôi phục lại bình thường, còn được thay một bộ quần áo, hơn nữa Tần Ninh có bảo là Thời Thanh Trúc đã ra tay cứu cô ta, nên lập tức cúi đầu cảm ơn Thời Thanh Trúc.  

 

"Là việc nên làm mà!"  

 

Thời Thanh Trúc lạnh nhạt nhận lời cảm ơn của Linh Phỉ Phỉ.  

 

Nói xong lời cảm tạ, Linh Phỉ Phỉ ngọ ngoậy đứng dậy, thế nhưng lại bị ngã xuống bên cạnh Thời Thanh Trúc,  

 

"Cô đã bị thương chí mạng, vốn dĩ không sống được, cũng may trên người cô có một món bảo khí Chí Tôn nên mới cứu được mạng này, nhưng mà phải tĩnh dưỡng rồi mới đi lại được, bây giờ cô không nên cố ép bản thân mình".  

 

Linh Phỉ Phỉ cười đáp: "Ta phải đi tìm đồng đội của mình".  

 

"Đi tìm bọn họ rồi sau đó chết chung luôn ư?"  

 

Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, thẳng thắn nói: "Nếu như vậy thì ta... phu nhân của ta chẳng cần phải cứu cô làm gì, toàn tốn công vô ích".  

Nghe Tần Ninh phàn nàn như thế, Linh Phỉ Phỉ tỉnh táo phần nào.  

 

"Cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị".  

 

Linh Phỉ Phỉ ngồi xuống, mãi một lúc mà vẫn chưa nói lời nào.  

 

"Cô yên tâm đi".  

 

Tần Ninh được nước nói tới: "Lúc chúng ta bắt gặp cô thì cô đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự không biết gì, cũng không thấy ai nữa, ta nghĩ chỉ có hai khả năng xảy ra".  

 

"Một là đồng đội của cô đã chết hết rồi... hai là bọn họ không chết mà chỉ lạc nhau thôi".  

Advertisement
';
Advertisement