Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hồng Phù Dung hừ lạnh nói: "Nếu ta không có ở đây, có phải ngươi sẽ giết đồ nhi của ta không?"  

 

"Người mà Thu Vân Thiên dạy bảo ra đúng là tốt ghê".  

 

Thu Minh Anh lập tức sa sầm mặt.  

 

"Phù Dung lâu chủ, Linh Nguyên Châu không thể so sánh được với Di Nguyên Châu, nhà họ Thu muốn làm gì, tốt nhất là Phù Dung lâu đừng quan tâm, đừng tự chuốc họa vào thân!"  

 

Thu Minh Anh biết cho dù tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì căn bản cũng không có khả năng để Hồng Phù Dung nương tay.  

 

"Ăn nói hay thật!"  

 

Hồng Phù Dung lại nói: "Chỉ là lời này nếu để Thu Vân Thiên nói với ta còn được, ngươi... là cái thá gì?"  

 

Hồng Phù Dung vừa nói xong liền nắm bàn tay lại.  

 

Chỉ thấy Hồng Phù Dung bắn từng sợi tơ mảnh vào trong hư không, tuy không nhìn thấy đàn nhưng lại nghe thấy một tiếng đàn đột nhiên vang lên.  

 

Phụt phụt... Trong phút chốc, máu tươi bắn ra.  

 

Thu Minh Anh hét thảm một tiếng, bàn tay cầm đao đã bị cắt đi, máu tươi chảy ròng ròng.  

 

Sắc mặt Thu Minh Anh trắng bệch, không nói hai lời lập tức xoay người rời đi.  

 

Chỉ là lúc ông ta đang định rời đi, trên mặt đất xung quanh lại đột nhiên xuất hiện trên trăm người phụ nữ mặc áo giáp mềm màu đỏ, trong nháy mắt đã xông tới.  

 

"Người nhà họ Thu, không được buông tha bất kỳ kẻ nào".  

 

Giọng nói lạnh nhạt vang lên.  

 

Các võ giả bảy quận đứng xa xem đều hoàn toàn ngây người.  

 

Áo giáp màu đỏ.  

 

Đều là phụ nữ.  

Đây là Hồng Giáp Vệ của Phù Dung lâu! Hồng Giáp Vệ chính là đội cận vệ bên cạnh lâu chủ Phù Dung lâu, chưa nói đến việc đều là phụ nữ, mà ai nấy đều có sắc đẹp không tầm thường và thực lực mạnh mẽ, người yếu nhất cũng là cảnh giới Tiểu Thiên Tôn tầng một.  

 

Người của Phù Dung lâu đã tới! Bọn họ ở khoảng cách khá xa, cho nên cũng không nhìn thấy Phù Dung lâu chủ tự mình đến.  

 

Sắc mặt Thạch Hình lập tức trắng bệch.  

 

Xong đời! Hồng Phù Dung từ trước đến nay vẫn luôn ở trong Linh Nguyên Châu chưa từng rời đi, càng không có khả năng đến bảy quận, bây giờ... sao lại tới đây! Lúc này, Nguyên Sơ Liễu đi đến trước mặt sư tôn mình, khom người nói: "Sư tôn, người...",

Advertisement
';
Advertisement