Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hai ngày trước, ta nói với phụ thân muốn để Phỉ Phỉ gả cho Tần công tử, xem như báo đáp ân tình, làm nhị phu nhân cũng không sao, kết quả là…”  

 

“Kết quả như thế nào?”  

 

Linh Văn Tuyên và Linh Văn Minh vô cùng tò mò.  

 

“Kết quả phụ thân mắng cho ta một trận, nói ta là một người phụ thân vô dụng, mơ tưởng hão huyền, vi phạm luân thường!”  

 

Lúc này, Linh Văn Long nhớ lại những lời mắng chửi của phụ thân, trong lòng còn chút kinh hãi.  

 

Lời lẽ như trút xuống, nước miếng bay tứ tung, ước chừng phải mắng mình cả một đêm mới chịu buông tha.  

 

Người phụ thân vô dụng?  

 

Mơ tưởng hão huyền?  

 

Vi phạm luân thường?  

 

Phụ thân cũng làm quá rồi!  

 

“Dù sao thì tốt nhất các đệ đừng nên đề cập tới, bằng không, ta đoán chừng phụ thân sẽ đánh gãy chân các đệ đấy”.  

 

Linh Văn Long rụt cổ, nhớ lại bản thân bị dạy dỗ cả một đêm, đột nhiên ông ta cảm thấy phụ thân mình ốm yếu cũng tốt, ít nhất sẽ không dạy dỗ mình như vậy.  

 

“Còn nữa, nói với Tiểu Tiểu và Minh Nguyệt đừng có loại suy nghĩ này…”, trong lòng ba huynh đệ cảm xúc hỗn loạn.  

 

Một người thanh niên vĩ đại như vậy, nếu có thể làm con rể nhà họ Linh bọn họ thì thật tốt.  

 

Tại sao phụ thân lại không đồng ý chứ?  

 

Đáng tiếc đáng tiếc.  

 

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù phụ thân đồng ý, chỉ sợ Tần Ninh cũng không vừa mắt con gái bọn họ, dù sao, cái vị Thời Thanh Trúc bên cạnh Tần Ninh kia, tuy rằng mới chỉ là thiếu nữ đã như nụ hoa chớm nở, sau này lớn lên, nhất định sẽ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, không người sánh bằng.  

 

Ba huynh đệ dẫn theo hơn mười vị Hồng Giáp Vệ, đi về hướng quận Thạch Thai…  

 

Ở một bên khác, Tần Ninh cùng với hầu hết mọi người trong nhà họ Linh trở về quận Linh Tiên.  

 

Sau khi trở về quận Linh Tiên, nhóm võ giả nhà họ Linh đều có cảm giác bừng tỉnh, như đã cách một thế hệ.  

 

Đến trước cổng thành, họ dừng lại nghỉ chân.  

 

“Từ hôm nay trở đi, quận Linh Tiên chính là của nhà họ Linh”.  

Linh Thiên Triết chậm rãi nói: “Vốn dĩ, đệ cũng không muốn xưng bá, thế nhưng không biết tại sao nhà họ Hứa lại gây sự…”  

 

 

 

Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Linh Thiên Triết, cười nói: “Đừng than ngắn thở dài, tuổi còn trẻ không cần ra vẻ lão già, làm cho người ta cảm thấy bản thân mình lớn tuổi rồi…”  

Advertisement
';
Advertisement