Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hắn, dù sao năm đó cũng là Cửu Nguyên Đan Đế.  

 

Trên thế gian này, người có thể nhìn thấu hắn, chỉ sợ không hề tồn tại! Trong lòng Hồng Phù Dung thầm cảm thán.  

 

Tuy rằng cô ấy không biết vì sao năm đó tiên sinh lại lựa chọn chuyển kiếp sống lại.  

 

Nhưng cô ấy biết, tiên sinh tự có suy nghĩ của riêng mình, có hàm ý sâu xa nào đó.  

 

Đây cũng không phải là chuyện mà cô ấy có thể suy nghĩ ra được.  

 

“Con thích hắn không?”  

 

Hồng Phù Dung trực tiếp nói.  

 

Nghe được những lời này, sắc mặt Nguyên Sơ Liễu lập tức đỏ lên, cô ta vội vàng nói: “Sư tôn, người nói cái gì thế…Con mới gặp hắn hai lần, làm gì có chuyện thích hay không thích…”  

 

“Điều này cũng đúng”.  

 

Hồng Phù Dung nói tiếp: “Thế nhưng sư tôn muốn nhắc nhở con, tốt nhất là không nên thích hắn”.  

 

“Dạ?”  

 

“Người như hắn, con không thể khống chế được”.  

 

Hồng Phù Dung thì thầm nói.  

 

Không thể khống chế được?  

 

Nguyên Sơ Liễu lại nói: “Sư tôn, người đã sớm quen biết Tần Ninh rồi sao?”  

 

“Đúng vậy…Từ thật lâu trước kia đã quen biết rồi…”, Hồng Phù Dung cảm thán một câu, sau đó lập tức nói: “Dù sao thì con cũng phải nhớ kỹ, sau này, chuyện mà Tần công tử phân phó con làm, con cứ việc đi làm, chọc ra phiền phức ngập trời cũng không quan trọng”.  

 

“Con nhớ kỹ, xem lời hắn nói như thánh chỉ là được”.  

 

Nguyên Sơ Liễu nao nao, vội vàng gật đầu.  

 

Hồng Phù Dung chậm rãi ngồi thẳng dậy, cô ấy nhìn Nguyên Sơ Liễu, khẽ cười nói: “Liễu nhi nhà chúng ta bây giờ đã bắt đầu có chút mị hoặc chúng sinh rồi”.  

 

Khuôn mặt Nguyên Sơ Liễu khẽ đỏ lên, cô ta di chuyển xuống nước né tránh.  

 

“Trốn làm gì?”  

 

Hồng Phù Dung trêu chọc nói: “Ta và con đều là con gái, thẹn thùng cái gì?  

Để cho sư tôn xem vốn liếng của con!”  

 

“Sư tôn…”  

 

“Đừng ngại ngùng, để xem tương lai, tên nhóc nào được hời có được đồ nhi nhà ta…”  

Advertisement
';
Advertisement