Trên thực tế, sau khi đến cảnh giới Chí Tôn, võ quyết tu hành quan trọng nhất lại là pháp thân.
Nếu như pháp thân đủ mạnh thì sẽ có thể biến đổi ra ngàn vạn chiêu tấn công và phòng ngự, nó có thể tăng cường lực bộc phát của võ giả hơn bất cứ võ quyết gì.
"Chàng đã về rồi sao?"
Giọng nói như chuông bạc vang lên.
Chỉ thấy Thời Thanh Trúc mặc một bộ áo bào tơ tằm, mái tóc dài ẩm ướt, gương mặt xinh đẹp hồng hào thanh tú động lòng người, đi tới nhìn Tần Ninh.
"Hác Kỉ Suất không sao chứ?"
"Ừm, Dược Thập về rồi, không có việc gì...", Tần Ninh nhìn thoáng qua nàng.
Phù dung vừa rời nước trong, thiên nhiên điêu khắc điểm tô ai bằng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
"Có đẹp không?"
Thời Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, khuôn mặt hồng hào.
"Đẹp lắm!"
Cho tới bây giờ, mặc dù Thời Thanh Trúc đã nhỏ lại rất nhiều tuổi, quá trình trưởng thành cũng chậm đi không ít, bây giờ cũng chỉ mới có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi thôi.
Như nụ hoa chớm nở trong mùa xuân.
Nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tần Ninh, hai tay chậm rãi ôm lấy cổ hắn, một mùi thơm phả ra.
Ngay sau đó, thân thể mềm mại kia liền ngồi lên trên đùi Tần Ninh.
"Là ta đẹp, hay là các nàng đẹp?"
"Các nàng?"
Tần Ninh nhíu mày lại.
"Hồng Phù Dung, Nguyên Sơ Liễu, Dược Thập đấy...", Thời Thanh Trúc bĩu môi nói.
Tần Ninh không nhịn được bật cười.
"Đương nhiên là nàng đẹp rồi!"
Nghe thấy lời này, Thời Thanh Trúc mới hài lòng nở nụ cười.
"Vậy chúng ta là vợ chồng, thì phải làm chuyện của vợ chồng!"
Thời Thanh Trúc vẫn luôn ôm lấy Tần Ninh, lập tức nói: "Ta muốn chàng hầu hạ ta!"
"Hả?"
Tần Ninh nhíu mày lại nói: "Bình thường đều là phụ nữ hầu hạ đàn ông!"
"Ta mặc kệ!"