Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Bên ngoài, Lý Huyền Đại và Diệp Nam Hiên đứng hai bên trái phải, im lặng không nói lời nào.  

 

Linh Thiên Triết đi ra, thấy hai người bọn họ thì chậm rãi nói: “Hai người các ngươi là đồ đệ thân thiết của đại ca, ở đây trông chừng đại ca một chút…”, hai người khom lưng gật đầu.  

 

Giờ phút này, trong nhà thờ tổ.  

 

Tần Ninh nhìn linh vị trước mắt.  

 

Từng bước tiến về phía trước linh vị, ánh mắt Tần Ninh mang theo chút do dự.  

 

Cuối cùng, hắn phát hiện ra một ấn ký màu nâu ở vị trí bệ linh vị.  

 

Trong khoảnh khắc, ngay khi Tần Ninh xúc động nhìn thấy ấn ký kia, nó đã hoá thành một tia sáng, tản ra ánh sáng màu xanh thẫm, trong ánh hào quang có hai bóng người dần dần được ngưng tụ.  

 

Lúc này, có thể nhìn ra, hai người kia là một nam một nữ.  

 

Người đàn ông có thân hình cao lớn, khí chất hàm hậu.  

 

Người phụ nữ có đường cong lả lướt, dáng người yểu điệu.   

 

Hai người đều có dáng vẻ tầm hơn ba mươi tuổi.  

 

Bên trong hình ảnh, hai người bọn họ đang ở trong một phòng ốc.  

 

Người đàn ông ngồi trước bàn, đùa nghịch thứ gì đó trong tay, sau đó nhìn về phía người phụ nữ, nói: “Phu nhân, Trữ Tượng Kính Thần Nhi đưa cho, rốt cuộc là có thể dùng được không?”  

 

“Hẳn là có thể!”  

 

Người phụ nữ nhìn đồ vậy trước mặt, thì thầm nói: “Thuật luyện đan của Thần Nhi tốt như vậy, có rất nhiều người đến cầu xin thằng bé luyện đan cho, đồ thằng bé tặng cho chúng ta hẳn là không tầm thường”.  

 

“Ta nghe Thần Nhi nói, thứ đồ này có thể ghi lại một đoạn hình ảnh của chúng ta, thật hiếm thấy…”, hai người ngồi trước bàn, nhìn về phía trước.  

 

“Hẳn là thành công rồi nhỉ?”  

 

“Tốt lắm tốt lắm!”  

 

Người phụ nữ vui mừng nói: “Con ta thật lợi hại, món đồ quý hiếm như vậy mà có thể làm ra được”.  

 

Lúc này, hai vợ chồng ngồi trước bàn.  

 

“Thần Nhi?”  

 

Người đàn ông cười nói: “Con ở bên ngoài, cha nương muốn gặp con cũng không dễ dàng gì, thứ đồ này có thể ghi lại hình ảnh của chúng ta, sau này, khi chúng ta cưỡi hạc về trời, đúng lúc con có thể xem lại”.  

 

“Cha nương có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng lại không biết nên nói như thế nào…”, Tần Ninh đứng trước linh vị, nhìn thấy cảnh tượng trong đó, phút chốc sống mũi lên men, hắn quỳ sụp xuống đất.  

“Cha…”  

 

“Nương…”, gào lên hai tiếng, bộc phát sự nhớ nhung trong lòng.  

 

Mặc dù chỉ làm con trai bọn họ trong vạn năm ở một kiếp, nhưng đó là quãng thời gian quý giá mà Tần Ninh khắc ghi cả đời.  

Advertisement
';
Advertisement