Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Nguyên Thú cấp năm, Thanh Y Đại Bằng Điểu".  

 

Vẻ ngạc nhiên lộ rõ trong giọng nói của Hồng Phù Dung.  

 

Nguyên Thú cấp năm tương đương với cường giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn.  

 

Nguyên Thú cao cấp nhất trong Phù Dung lâu mới có cấp bốn thôi, số lượng cực kỳ ít ỏi vì Nguyên Thú cấp bốn rất khó để huấn luyện và thuần phục.  

 

Còn Nguyên Thú cấp năm thì đến võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn cũng chưa chắc khống chế được, trừ khi là cường giả từ Đại Thần Tôn trở lên.  

 

Sở dĩ có tên Thanh Y Đại Bằng Điểu là vì đôi cánh của nó tựa như một bộ y phục xanh.  

 

Bằng Điểu không thuộc giống chim ưng mà là kền kền, tính tình hoang dã, độc địa và rất u ám. Mỗi Nguyên Thú thuộc loại Bằng Điểu đều tỏa ra khí thế hiên ngang và kiên cường.  

 

Giờ phút này, trên lưng Thanh Y Đại Bằng Điểu là những tòa lâu các không lớn mà nhỏ bé và ngay ngắn.  

 

Có một bóng người đang đứng trên sân thượng tầng hai ở lầu các ở giữa.  

 

"Tiểu sư muội, ta tới rồi!"  

 

Trên sân thượng, một người thanh niên quần áo lôi thôi, không hề có lấy một hình tượng vẫy tay kêu lên.  

 

"Đi thôi!"  

 

Dược Thập lên tiếng.  

 

Tần Ninh mang theo ba người là Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên.  

 

Thời Thanh Trúc thì dẫn theo Hác Kỉ Suất.  

 

Nguyên Sơ Liễu cũng được Hồng Phù Dung ra hiệu, đi theo nhóm Tần Ninh.  

 

Hắn không hề nghĩ tới chuyện cho người của Phù Dung lâu nhúng tay.  

 

Ách Nguyên Châu, Vạn Độc Tông.  

 

Linh Nguyên Châu, Phù Dung lâu.  

 

Nếu người của Phù Dung lâu ra tay thì đó không phải hỏi tội nữa mà sẽ xảy ra một cuộc sống mái giữa hai thế lực lớn.  

 

Có điều Hồng Phù Dung vẫn cho Nguyên Sơ Liễu đi theo.  

 

Một là để lo liệu mấy chuyện nhỏ nhặt trên đường đi. Dù gì cô ta cũng là tì nữ, giúp ích được rất nhiều việc.  

Hai là khi đi theo Tần Ninh, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn thôi cũng có thể là cơ duyên to lớn cho Nguyên Sơ Liễu.  

 

Lúc này, Thanh Y Đại Bằng Điểu khổng lồ chỉ chở mỗi người thanh niên lôi thôi kia và vài tòa nhà nhỏ trên lưng.  

 

Đợi mọi người lên hết, Thanh Y Đại Bằng Điểu giương cánh bay cao, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.  

Advertisement
';
Advertisement