Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Đây đã là đề cuối cùng rồi!  

 

Nhưng vẫn sai.  

 

Một đề hắn ta cũng không giải đúng.  

 

Vệ Khả Dần run rẩy nói: “Gồm có bảy biện pháp”.  

 

“Sai rồi”.  

 

Tần Ninh đứng dậy, cười nói: “Tổng cộng có chín biện pháp, bảy cái ngươi vừa nói, ta đều biết, ngoài trừ bảy cái đó ra thì biện pháp thứ tám là lấy nhuỵ hoa Bách Linh Hoa, nghiền nát thành bột phấn, để cho người trúng độc ăn vào, chẳng qua phải duy trì trong sáu tháng mới có thể giải trừ được hoàn toàn độc tố, thời gian quá lâu”.  

 

“Biện pháp thứ chín là, lấy Ngũ Quế, Linh Nguyên, Đương Nguyệt…tổng cộng gồm mười bảy loại dược liệu, nấu thành nước thuốc, ngâm một ngày một đêm là có thể giải độc”.  

 

“Hai phương pháp này đều hiếm thấy hơn”.  

 

“Nếu như ngươi không tin, khi trở về có thể làm thí nghiệm thực tế, xem có đúng hay không”.  

 

Sắc mặt Vệ Khả Dần trắng bệch.  

 

Xong rồi xong rồi!  

 

Một trăm đề, sai hết.  

 

Trên thực tế, khi trả lời đền đề thứ năm mươi, Vệ Khả Dần đã trở nên luống cuống.  

 

Dược Thập nhìn về phía Tần Ninh, không có gì ngoài sự kinh ngạc, nhưng trong lòng lại mừng thầm.  

 

Ít nhất thì lần trước, khi cô ta so tài với Tần Ninh, tốt xấu gì cũng phân biệt được hơn trăm loại dược liệu mới thua, cũng không quá mất mặt trước đồ đệ của mình.  

 

Lần này, mặt mũi của sư huynh bị ném về tận nhà!  

 

Giờ phút này, Hác Kỉ Suất nhìn Tần Ninh giống như nhìn thấy một pho tượng thần.  

 

Ở trong mắt hắn ta, sư tôn là đan thuật đại sư, vậy sư huynh của sư tôn nhất định là càng lợi hại hơn nữa.  

 

Thế nhưng một người lợi hại như vậy bây giờ lại bị Tần Ninh hỏi đến mức không thốt nên lời.  

 

“Ta chỉ biết thuật luyện đan của Tần Ninh rất trâu bò, linh đan Chí Tôn nhất phẩm cũng không phải dễ dàng cải thiện được như vậy…”  

 

Ngày đó, thời điểm gặp mấy người Tần Ninh, Tần Ninh luyện chế Ngưng Tôn Khí Đan, công hiệu tốt hơn gấp mấy lần so với đan dược bình thường.  

 

Đây sao có thể là điều mà người thường làm được?  

Tần Ninh nhìn về phía Vệ Khả Dần, cười nói: “Ngươi thua!”  

 

“Ta…thua…”  

 

Vệ Khả Dần dường như vẫn còn sang chấn tâm lý.  

Advertisement
';
Advertisement