Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Đối với phân tích của Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt ấy giống như là đang nhìn đồ thiểu năng.  

 

Hai sư huynh muội ngươi liếc mắt một cái, ta thảo luận một lời.  

 

Mà Hác Kỉ Suất đang ở một bên giờ phút này đã chìm đắm trong sự kinh ngạc.  

 

Không chú ý một cái.  

 

Hắn ta đã trở thành đồ huyền tôn của Cửu Nguyên Đan Đế!  

 

Trở thành đồ tôn của đại tông sư Trần Nhất Mặc.  

 

Trở thành đồ chất của Dịch Hàn Ngọc đại sư.  

 

Trở thành đồ chất của Duẫn Khả Vi đại sư.  

 

Trở thành đồ đệ của Cơ Thi Dao!  

 

Hạnh phúc cứ đột nhiên tới như vậy sao?  

 

“Đồ đệ này của muội làm sao vậy?”  

 

Duẫn Khả Vi thấy Hác Kỉ Suất vẫn đang còn ngẩn ngơ thì nói: “Sẽ không phải là bị ngu rồi chứ?”  

 

“Còn có, nếu đã biết thân phận của chúng ta thì muội còn giữ lại làm gì? Bằng không…”  

 

“Sư tôn!”  

 

Duẫn Khả Vi còn chưa nói xong, Hác Kỉ Suất đã đột nhiên đứng dậy, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, ôm đùi Cơ Thi Dao khóc lóc kể lể: “Sư tôn, đệ tử vẫn luôn trung thành tận tâm đối với người, chưa bao giờ hoài nghi người chút nào, càng không có chuyện tiết lộ chút bí mật gì của người, người không nên như vậy!”  

 

Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đều sửng sốt.  

 

“Ai nói muốn giết ngươi?”  

 

Duẫn Khả Vi thì thầm nói: “Ý của ta là, trục xuất khỏi sư môn, ngươi quá mất mặt, thiên phú cũng kém”.  

 

“À à, không giết ta là tốt rồi, không giết ta là tốt rồi, ừm…ừm?”  

 

Đôi mắt của Hác Kỉ Suất trừng lớn.  

 

Trục xuất khỏi sư môn?  

 

“Sư tôn…”, Hác Kỉ Suất lại ôm đùi Cơ Thi Dao khóc lóc kể lể một trận.  

 

“Được rồi được rồi…”  

 

Cơ Thi Dao đá Hác Kỉ Suất mấy cái, nhưng không dám ra tay quá mạnh, không kiên nhẫn nói: “Phiền quá đi mất, đi pha cho ta một ấm trà”.  

“Được, được…”  

 

Hác Kỉ Suất vội vàng xoay người rời đi.  

 

Lúc này, Cơ Thi Dao nhìn thoáng qua Duẫn Khả Vi, nói: “Huynh bớt trêu đùa đồ đệ của ta đi”.  

Advertisement
';
Advertisement