Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Một hàng tám người, đi về phía trước.  

 

Bóng dáng của tám người bọn họ dần dần tới gần dãy núi Ách Nguyên.  

 

Cơ Thi Dao lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra mấy viên đan dược đỏ như máu, nói: “Đây là Khư Độc đan bình thường, độc trùng nhất phẩm, nhị phẩm sẽ không quấy rầy đến chúng ta”.  

 

“Về phần tam phẩm tứ phẩm thì phiền phức hơn, Khư Độc đan bình thường không có lực uy hiếp gì đối với chúng”.  

 

“Ừm”.  

 

Mấy người đều uống vào.  

 

Sau đó mới tiếp tục đi, bắt đầu tiến vào dãy núi Ách Nguyên.  

 

Trên thực tế, khi cách dãy núi tầm ba mươi dặm, thảo nguyên đã thay đổi hình dạng.  

 

Trên bãi cỏ, cỏ cây hoa lá đều mang màu sắc tối tăm, hoặc là màu đỏ sậm, mùi hương cũng vô cùng kỳ quái.  

 

Mà khi tiến vào dãy núi, đập vào mắt chính là một mảnh rừng cây mênh mông ngập tràn trong khí độc.  

 

Bốn phía tối tăm mịt mù, giống như là sương mù lúc sáng sớm còn chưa tan hết.  

 

Thế nhưng, so với mây mù mờ ảo nơi khe núi yên tĩnh, thậm chí còn nhìn có chút tiên khí, thì không khí nơi này vô cùng trầm lặng.  

 

Hơn nữa, xung quanh còn có đủ loại âm thanh kỳ lạ, làm cho người ta dựng hết cả tóc gáy.  

 

Đối với những cái này, Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đều không chút để ý.  

 

Thân là đan sư, lại có sư tôn là Trần Nhất Mặc, tất nhiên là bọn họ không xa lạ gì với những thứ này.  

 

Mấy người Thời Thanh Trúc, Nguyên Sơ Liễu, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.  

 

“Không sao đâu”.  

 

Cơ Thi Dao mở miệng an ủi bọn họ: “Sinh sống ở nơi này hầu hết chỉ là những độc vật nhỏ, sau khi Khư Độc đan trong cơ thể chúng ta được tiêu hoá, nó sẽ khuếch tán ra một mùi hương đặc biệt từ trong cơ thể chúng ta, làm cho mấy độc vật nhỏ đó không dám đến gần chúng ta, không tin các ngươi xem…”  

Cơ Thi Dao nói xong thì đi đến bên cạnh một thân cây màu tối đen, một tay đâm xuyên qua thân cây khô mục, bắt ra một con rắn vằn đen, tuỳ ý cuốn lên cánh tay mình.  

 

Con rắn vằn đen đó nào dám tấn công Cơ Thi Dao, thân hình di chuyển trên cánh tay Cơ Thi Dao, không ngừng buông lỏng ra, dường như đang muốn trốn đi…  

 

Thấy một màn như vậy, hai người Thời Thanh Trúc và Nguyên Sơ Liễu đều cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.  

Advertisement
';
Advertisement