Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Khương Kim Ca tỏ ra khâm phục: "Tên nhãi nhà ngươi đỉnh thật đấy!"  

 

"Ta thì khác, phụ thân ta yêu thương đại ca ta lắm, đại ca ta lại căm ghét ta, ta không thể không tranh giành vị trí trưởng tộc, nếu không thì sau này cha ta chết tình cảnh của ta sẽ ngặt nghèo lắm!"  

 

"Kim Ca, sau này cứ tới chỗ ta đi!"  

 

"Vậy sao được!", Khương Kim Ca mỉm cười: "Ta phải làm trưởng tộc tương lai của nhà họ Khương chứ!"  

 

Hai người đang cười nói thì mấy tên đệ tử Vạn Độc Tông mặc áo đen đột nhiên vào sơn cốc.  

 

 

 

"Thiếu chủ, không ổn rồi!"  

 

Một nữ tử chậm rãi đi ra từ sơn cốc, cúi người báo cáo: "Tiếu Hạc đi điều tra những kẻ đột nhập vào Vạn Độc Tông chúng ta, cuối cùng... bị bắt, hiện đang dẫn đường cho bọn chúng vào Vạn Độc Tông ta ạ".  

 

Vừa nghe thấy câu này, ý cười trong mắt Độc Thiên Tầm từ từ biến mất.  

 

"Ai mà to gan thế?"  

 

Hắn ta hờ hững hỏi.  

 

"Không rõ ạ, có tám người tất cả, có cả nam lẫn nữ, đều ở độ tuổi thanh niên. Tiếu Hạc bị bắt nên những đệ tử khác không dám manh động, đành tới đây báo cáo", nữ tử nọ cung kính đáp.  

 

"Thú vị đây, thú vị đây..."  

 

Độc Thiên Tầm đứng dậy, một vài cô gái nhanh chóng đi tới mặc áo quần cho hắn ta.  

 

"Kim Ca, ngươi ở đây đợi ta chút nhé, ta đi một lát rồi về ngay".  

 

Khương Kim Ca nghe vậy bèn cười nói: "Đông vui thế này, ta phải góp mặt chứ. Đi chung đi!"  

 

"Cũng được!"  

 

Độc Thiên Tầm nói tiếp: "Ta đang sầu não không có người cho ta thử mấy loại đan độc mới nghiên cứu ra đây!"  

 

Hai người rời khỏi sơn cốc, dẫn khoảng mười đệ tử Vạn Độc Tông ra ngoài...  

 

Lúc này, tại một nơi nằm sâu trong dãy núi Ách Nguyên.  

 

"Huynh đừng nhảy tưng tưng nữa có được không?"  

 

Cơ Thi Dao thấy Duẫn Khả Vi ở đằng trước cứ nhảy loi choi như ếch mãi nên phát bực.  

"Ta có kiểm soát được bản thân đâu!"  

 

Duẫn Khả Vi nói trong đau khổ: "Tần công tử ơi, ngươi có thể khiến ta dừng lại được không?"  

 

Tần Ninh làm lơ.  

Advertisement
';
Advertisement