Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Độc Thiên Tầm hừ lạnh: "Các ngươi là ai?"  

 

"Hahahaha..."  

 

"Ngươi câm miệng!"  

 

Hắn ta mới lên tiếng thì đã bị át bởi tiếng cười của Duẫn Khả Vi, giận dữ quát.  

 

Duẫn Khả Vi vừa cười vừa đáp: "Ta... ta..."  

 

Hắn ta sốt ruột lắm chứ nhưng đâu thể nói thành lời, bật nhảy lên tại chỗ!  

 

Nhưng ngay sau đó, Duẫn Khả Vi bỗng nhiên nhận ra mình không kiểm soát được tay chân, đùng một cái thành tư thế trồng cây chuối.  

 

Tay chống xuống đất, hai chân hướng lên trời, nhìn mọi người từ dưới lên.  

 

"Ta..."  

 

Duẫn Khả Vi muốn khóc quá đi mất.  

 

Hắn ta đã bị giày vò gần một giờ rồi, tại sao vẫn chưa kết thúc chứ?  

 

Đừng nói là Tần Ninh cố ý lừa hắn ta đấy nhé?  

 

Cơ Thi Dao mặc kệ Duẫn Khả Vi.  

 

"Ngươi là Độc Thiên Tầm, thiếu chủ Vạn Độc Tông".  

 

Cô ta vừa nói vừa tiến lên phía trước, hậm hực hỏi: "Có nhận ra hắn là ai không?"  

 

Độc Thiên Tầm theo phản xạ nhìn về phía Cơ Thi Dao.  

 

Cái nhìn này khiến hắn ta ngây người.  

 

"Thế gian này mà có một giai nhân thế này ư? Đẹp như trúc lặng, sáng rỡ như ánh trăng trên trời, trong sự tươi trẻ ẩn chứa trưởng thành, ta thích!", Độc Thiên Tầm nói thẳng, không chút kiêng kỵ.  

 

Cơ Thi Dao nghe vậy thì sắc mặt thư thái hơn, đoạn cô ta cười nói: "Ngươi thích à? Ngươi thích lão nương cũng vô dụng, còn nhớ hắn chứ?"  

 

Ngặt nỗi Độc Thiên Tầm nghe Cơ Thi Dao nói vậy bỗng phất tay, đáp: "Loại như ngươi thì chất đầy trong Vạn Độc Tông kia kìa, có ai khen ngươi đâu!"  

 

Cô ta nhìn theo tầm mắt của hắn ta, phát hiện Độc Thiên Tầm đang nhìn Thời Thanh Trúc sau lưng mình đắm đuối.  

 

Trán Cơ Thi Dao nổi gân xanh như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào!  

 

Hác Kỉ Suất biết điều, nhanh chóng lui về phía sau.  

 

Độc Thiên Tầm sắp "lên đường" rồi!  

 

"Không biết cô nương tên gì? Tới Vạn Độc Tông ta làm khách sao không báo trước một tiếng, nếu vậy thì Độc Thiên Tầm đã ra tận nơi để tiếp đón rồi!"  

 

Độc Thiên Tầm của lúc này nhã nhặn, lịch sự và khách sáo cực kỳ.  

 

“Tên chó chết, ngươi chuẩn bị đi đời nhà ma rồi!”  

 

“Ha ha ha ha ha...”, tiếng cười ghê rợn của Duẫn Khả Vi lại vang lên: “Đúng đúng, ngươi... ngươi sắp đi đời nhà ma rồi”.  

 

“Câm miệng!”  

 

Độc Thiên Tầm nhìn hai người, lạnh lùng quát: “Ồn ào quá!”  

 

“Giết chết tất cả bọn chúng, chừa giai nhân đó lại cho ta!”  

 

Hắn ta ra lệnh.  

Soạt soạt soạt...  

 

Từng bóng người xông lên tấn công.  

 

“Bản cô nương không cần tự mình ra tay cũng giết được các ngươi!”  

Advertisement
';
Advertisement