Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Người sau lưng ngươi là ai, ta cũng sẽ bắt được”.  

 

“Mà bây giờ, ta nói được là làm được, trước hết cứ diệt Vạn Độc tông các ngươi cái đã”.  

 

Mỗi câu nói, hành động của Tần Ninh đều không giống như là đang nói đùa.  

 

Độc Vạn Lý ẩn ẩn cảm nhận được, tinh thần mình sợ hãi.  

 

“Bổn toạ còn lâu mới bị ngươi hù doạ!”  

 

Độc Vạn Lý mở miệng, lạnh lùng nói: “Thực sự nghĩ rằng ngươi có thể hù doạ được bổn toạ sao? Nếu như ngươi thật sự nói là làm ngay, vậy thì cần gì phải phí lời với chúng ta, trực tiếp làm cho ta tự sát không phải là được rồi sao!”  

 

Tần Ninh mỉm cười.  

 

“Ta chưa hề nói là ta có thể nói là làm ngay”.  

 

“Chỉ là nói được làm được mà thôi”.  

 

Giờ phút này, trong lòng Độc Vạn Lý có chút bất an.  

 

Một tên không thể nhìn thấu, Tần Ninh.  

 

Còn có một người có thực lực rất mạnh, Lãng Thư Thành.  

 

Hiện tại, hoàn toàn không thể trông cậy gì vào người nhà họ Khương.  

 

Một khi đã như vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.  

 

Dù sao thì nơi này cũng là Vạn Độc tông.  

 

Tần Ninh muốn ở đây bộc phát thần uy, thật đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!  

 

“Bổn toạ cũng đã nói, hôm nay là ngày chết của các ngươi, Vạn Độc tông chính mà mộ phần cho các ngươi, bổn tọa cũng nói được làm được!”  

 

Độc Vạn Lý vừa dứt lời, khí đen quanh thân đã lan tràn ra bên ngoài.  

 

Tiếng gió vù vù vang lên.  

 

Khí thế khiến cho kẻ khác kinh hãi không ngừng bộc phát.  

 

Khung cảnh Vạn Độc tông vốn dĩ giống như thánh vực thần tiên giữa chốn nhân gian, lúc này đây lại như biến thành địa ngục.  

 

 

 

Gió lốc gào thét.  

 

Cát đá bay tán loạn.  

 

Bầu trời sáng trong lúc này đã bị nhuộm đẫm thành một màu xám xịt như địa ngục.  

 

“Trở về!”  

Giờ phút này, Độc Vạn Lý vừa dứt lời.  

 

Tiếng gió vù vù đâm vào màng nhĩ mọi người.  

 

Đệ tử Đan Đỉnh môn biến sắc.  

Advertisement
';
Advertisement