Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nãy giờ Duẫn Khả Vi không có hành động kỳ quái nào.  

 

“Khoẻ rồi…”, Duẫn Khả Vi ấp úng, nhưng trong lòng thì câm nín.  

 

Bị Tần Ninh doạ cho khoẻ lại luôn rồi! Mấy nghìn sinh mệnh, nói diệt là diệt, mà dáng vẻ của Tần Ninh vẫn lạnh nhạt như thế.  

 

Tính cách và sự quyết đoán này, căn bản là không giống như một vị võ giả cảnh giới Tiểu Thiên Tôn có thể làm được.  

 

Lúc này, Tần Ninh cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi sâu vào trong Vạn Độc tông.  

 

Cả Vạn Độc tông được bày trí vô cùng xa hoa, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra vẻ giàu sang.  

 

Tần Ninh nhìn về phía sau, chậm rãi nói: “Đứng lên đi, đi theo ta”.  

 

Cho đến bây giờ, Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca mới cảm thấy toàn thân được buông lỏng, cỗ áp lực kinh khủng kia cuối cùng cũng biến mất không thấy đâu.  

 

Hai thúc cháu đi theo Tần Ninh, tiến vào bên trong Vạn Độc tông… Hắn đi phía trước.  

 

Khương Hồng Lâm và Khương Kim Ca đi phía sau.  

 

Mấy người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo Diệp Nam Hiên và Duẫn Khả Vi đi cuối cùng, không nhanh không chậm theo bước…  

 

“Có quen thuộc Vạn Độc tông không?”  

 

Âm thanh nói chuyện của Tần Ninh vang lên.  

 

“Không quen thuộc lắm…”, Khương Hồng Lâm vội vàng nói: “Chúng ta cũng chỉ tới đây có vài lần để làm giao dịch với Độc Vạn Lý!”  

 

Quen thuộc?  

 

Bây giờ nói quen thuộc, không phải là muốn chết hay sao! Khương Hồng Lâm lo lắng, lỡ như Tần Ninh nói là làm ngay, để cho mình tự xử lý bản thân thì sao, bản thân mình có nên nghe theo hay không?  

 

Thật đáng sợ! Rốt cuộc là sao lại thành ra thế này! Tần Ninh chậm rãi nói: "Ý của ta là, ngươi có hiểu biết gì về nơi này không?  

 

Sau đó, ta sẽ dẫn người đến, xới tung Vạn Độc tông lên, cái gì có giá trị thì mang đi toàn bộ”.  

 

Nghe được những lời này, Khương Hồng Lâm nhanh chóng nói: “Biết một chút, biết một chút”.  

 

“Ừm”.  

Tần Ninh chắp tay sau lưng đi về phía trước, từ từ nói: “Vậy khi người của nhà họ Linh và Phù Dung lâu đến, ngươi dẫn bọn họ đi nhìn xem”.  

 

“Được được được…”, lúc này, phía trước xuất hiện một đình nghỉ mát.  

 

Tần Ninh đi vào, thản nhiên ngồi xuống.  

Advertisement
';
Advertisement