Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Lúc này Thu Vân Hạc tức giận điên cuồng kêu to.  

 

Hắn ta hoàn toàn không có biện pháp đối phó với Hắc Viêm Huyết Văn Mãng to lớn này.  

 

Xì xì...  

 

Hắc Viêm Huyết Văn Mãng phun ra lưỡi rắn, tới gần Thu Vân Hạc.  

 

Một bãi sương độc bay dập dềnh ra, hóa thành một dòng nước bay thẳng đến chỗ hắn ta.  

 

Ầm...  

 

Mà đúng lúc này, một tiếng nổ vang rền bộc phát ra.  

 

Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, Hắc Viêm Huyết Văn Mãng cũng hơi sững sờ.  

 

Chỉ thấy thân thể Thu Vân Hạc bị một cái tay nhấc lên, không ngừng rút lui, tránh thoát công kích của khói độc.  

 

"Không nghĩ tới nhà họ Linh còn có trợ thủ làm cho người ta ngoài ý muốn như vậy".  

 

Một tiếng cười lạnh chợt vang lên.  

 

Theo tiếng cười.  

 

Mọi người cũng thấy giữa núi rừng nơi xa có mấy trăm vị võ giả sôi nổi hiện thân.  

 

Mấy trăm người kia không những võ trang toàn bộ, trên mặt ai nấy cũng đeo lụa trắng, như thể có tác dụng ngăn cách sương độc xung quanh.  

 

Người đàn ông dẫn đầu mặc áo bào màu trắng, dung mạo có phần giống Thu Vân Hạc, nhưng hơn Thu Vân Hạc mấy phần trung hậu.  

 

"Thu Vân Thiên!"  

 

Khương Kính Nguyên nhìn người nọ, chợt quát: "Thu Vân Thiên, nhà họ Thu ngươi muốn tạo phản sao?"  

 

"Tạo phản?"  

 

Người đàn ông trung niên buông Thu Vân Hạc, cười nói: "Tạo phản cái gì? Tạo phản nhà họ Khương ngươi?"  

 

"Suốt vài vạn năm, nhà họ Thu ta nơi nơi thỏa hiệp với nhà họ Khương, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng nhà họ Thu ta sợ nhà họ Khương ngươi?"  

 

Giờ phút này, mọi người nhà họ Khương đồng loạt nhíu mày.  

 

"Tần Ninh".  

 

Thu Vân Thiên lạnh lùng nói: "Ngươi thật đúng là đủ nhân từ nương tay!"  

"Người nhà họ Khương đang ở ngay trước mặt ngươi mà ngươi không giết? Lại còn có thể tin tưởng bọn họ!"  

 

Lời này vừa nói ra, Tần Ninh nhìn về phía Thu Vân Thiên.  

 

"Nói như vậy, thật sự không liên quan gì đến nhà họ Khương? Ngược lại là nhà họ Thu các ngươi có vấn đề tương đối lớn".  

Advertisement
';
Advertisement