"Lợi hại lợi hại".
Thu Vân Thiên cười nói: "Hôm nay, các ngươi quả thực không thể đi ra khỏi dãy núi Ách Nguyên".
Lúc này, vẻ mặt tất cả mọi người đều căng thẳng.
"Đến cùng là ai đi ra và không đi ra là hai chuyện khác nhau".
Tần Ninh hừ lạnh, nắm tay lại.
Lúc này, thân thể Hắc Viêm Huyết Văn Mãng run lên, trong nháy mắt hiện ra toàn bộ vẻ hung ác, răng độc kinh khủng phóng ra độc vật, bóng dáng lóe lên, lập tức xông ra.
Thấy Hắc Viêm Huyết Văn Mãng xông ra, bước chân Thu Vân Thiên cũng lùi lại.
Dù là bản thân ông ta đối phó với bộc thú bực này cũng cực kì khó chơi.
Mà đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, làm lơ độc tố của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng, bàn tay giữa trời trực tiếp đập.
Một chưởng ấn ngàn trượng lao thẳng xuống.
Ầm...
Toàn bộ Vạn Độc tông run rẩy.
Thân thể Hắc Viêm Huyết Văn Mãng kia tức thì bị cự chưởng đập xuống, ấn xuống mặt đất. Không bao lâu sau, máu tươi chảy ra từ các vết nứt trên mặt đất.
Một chưởng mất mạng.
Trăm trượng trên bầu trời phía trên thân thể Hắc Viêm Huyết Văn Mãng, một bóng người áo đen lạnh nhạt đứng đó, ánh mắt liếc nhìn mọi người.
Người đến cao ráo, thu liễm khí chất, trên mặt khoác lụa đen, người mặc áo choàng màu đen, như thể quỷ vật giấu trong đêm tối.
Điều khiến người ta chú ý nhất lại là cặp mắt.
Con ngươi trắng bệch như người mù.
Có điều giờ phút này, không có bất kỳ ai dám can đảm khinh thường người này.
Một chưởng đập chết độc thú mạnh mẽ có thực lực gần cảnh giới Đại Thần Tôn như Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.
Người này ít nhất là cảnh giới Đại Thần Tôn, khả năng rất lớn không phải là cấp bậc sơ kỳ trung kỳ...