Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hắn rất tò mò về đạo nhân áo đỏ này.  

 

Nhìn thấy đại ca nhà mình không biết bị cái gì trói chặt, mấy người còn lại đều lần lượt xông về phía trước.  

 

Thế nhưng bảy người còn chưa tới gần đại ca nhà mình, đã như bị rơi vào trong một vũng bùn, cứng ngắc không có cách nào động đậy.  

 

Mà lúc này, chỉ thấy từng trận văn xuất hiện bên cạnh tám người, trói chặt tám người lại giống như từng xúc tu.  

 

Trận sư Chí Tôn! Sắc mặt tám người đều biến đổi.  

 

Trận sư vô cùng hiếm có, hơn nữa lại có tài năng thần kỳ, đạo sĩ áo đỏ này vừa ra tay đã trói chặt tám người bọn họ lại, quả thực quá kinh khủng.  

 

Dẫn đầu nam tử nói thẳng: "Lão đạo sĩ, chuyện này không liên quan tới ngươi".  

 

"Lão đạo sĩ ta chỉ là gặp chuyện bất bình mới rút đao tương trợ thôi".  

 

Đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Vị công tử này, ngươi xem nên giết chết hay róc thịt những người này đây, ngươi cứ nói đi".  

 

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"  

 

Tần Ninh thản nhiên nói.  

 

"Lão đạo sĩ ta du ngoạn khắp nơi, xem ra ra còn chưa hết duyên phận với công tử nên mới gặp nhau ở đây, lại còn cứu được công tử, duyên phận là do trời quyết định rồi".  

 

"...", Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một chút, thản nhiên nói: "Ta không cần ngươi giúp".  

 

Đạo sĩ áo đỏ lại cười haha nói: "Công tử có thiên phú dị bẩm, tuy tuổi còn trẻ đã là Tiểu Thiên Tôn tầng một, thế nhưng đám trai tráng kia đều là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, công tử rất khó đối phó, công tử cũng không cần sĩ diện ở trước mặt lão đạo sĩ đâu!"  

 

Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía tám người kia.  

 

"Vừa vặn con đường đi về phía bắc tương đối vất vả, tám người các ngươi hãy làm một cái kiệu nâng ta đi đi!"  

 

Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, đạo sĩ áo đỏ liền ngẩn người.  

 

Tám người cũng ngơ ngác.  

 

Ngay sau đó, đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía tám người, khẽ nói: "Ngây ra đó làm cái gì, đi chặt cây làm kiệu đi".  

 

Tám người càng không biết nên làm cái gì.  

 

"Còn ngây ra đó?  

 

Chờ lão đạo sĩ giết các ngươi ư?"  

 

Người đàn ông cầm đầu đỏ mặt, mở miệng quát: "Ngươi cởi trói cho chúng ta trước đã chứ!"  

 

"À à, ta quên...", lão đạo sĩ điểm ngón tay một cái, trận văn ngưng tụ, tám người đã khôi phục tự do.  

 

"Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn!"  

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement