Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Không có...", "Chắc chắn có".  

 

"Thật sự không có".  

 

Hai người ngươi tới ta đi.  

 

Cuối cùng lão đạo sĩ khoát tay một cái nói: "Lão đạo sĩ ta không có ý đồ gì xấu, chỉ là người giống như ngươi chắc chắn đến từ những thế lực siêu cấp có truyền thừa xa xưa, sâu không lường được kia trong Thượng Nguyên Thiên, thế nhưng nhìn thực lực của ngươi lại không giống, lão đạo sĩ ta vô cùng hiếu kì".  

 

"Vậy ngươi là người nào?"  

 

Tần Ninh nhìn về phía lão đạo sĩ, cười tủm tỉm nói: "Chắc hẳn không phải là đến từ Cửu Nguyên Vực, là đến từ Thượng Nguyên Thiên?  

 

Hay là tám Thiên khác?"  

 

 

 

Lão đạo sĩ nghe thấy lời này liền cười haha nói: "Ta chỉ là một lão đạo sĩ đi du lịch khắp nơi thôi, nhiều năm qua ta đã đi được rất nhiều chỗ, nhìn thấy nhiều nên mới biết nhiều mà thôi".  

 

"Nghĩ ta tin chắc?"  

 

"Ngươi tin hay không là chuyện của ngươi, ta không cần thiết phải lừa ngươi, con người của lão đạo sĩ ta rất thích thổ lộ tâm tình với người khác".  

 

"...", hai người trầm mặc một lúc ngắn ngủi.  

 

Lão đạo sĩ lẩm bẩm nói: "Giống như ngươi thấy đấy, cũng chỉ có những thế lực thần bí trong thánh địa của Thượng Nguyên Thiên mới có thể bồi dưỡng ra được thôi".  

 

Tần Ninh không trả lời.  

 

Mà vào lúc này, lão đạo sĩ chắp hai tay ra sau gáy, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên nói: "Hả?  

 

Hai ta đã nói chuyện lâu như vậy sao?  

 

Sao trời đã sáng rồi?"  

 

"Không phải trời đã sáng!"  

 

Lúc này Tần Ninh lại vươn tay ra chỉ về nơi xa, nói: "Là ở đó sáng lên!"  

 

Nhìn một cái liền thấy ở vị trí cách Tần Ninh và lão đạo sĩ mười mấy dặm, trời đất mờ tối lúc này đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.  

 

Ánh sáng trắng kia cho dù cách hơn mười dặm cũng có thể chiếu sáng vị trí của Tần Ninh và lão đạo sĩ giống như ban ngày.  

 

Tần Ninh thấy cảnh này, sắc mặt hơi thay đổi.  

"Đi xem một chút".  

 

"Ừm".  

 

Hai người lập tức khởi hành.  

Advertisement
';
Advertisement