Chấn động dữ dội khiến lòng người khiếp sợ.
Tại vùng đất Cửu Châu, mặc dù cảnh giới Đại Thiên Tôn không bằng cấp bậc Tiểu Thần Tôn, thế nhưng cũng đã là một sự tồn tại tương đối cường đại.
Từng cái gai gỗ lập tức chém giết Tần Ninh.
Lúc này, Trầm Uyên kiếm phóng ra từng luồng kiếm khí, chống lại những cái gai kia.
Thế nhưng, trong lúc gai gỗ quét qua, rốt cuộc vẫn có mấy cái xuyên qua phòng ngự của Tần Ninh, đến trước người hắn.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày của lão đạo sĩ dựng đứng lên.
Tuy rằng Tần Ninh rất lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là Đại Thiên Tôn sơ kỳ.
Mà Cảnh Địch Phi chính là cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ.
Giữa hai người tồn tại khoảng cách về cảnh giới, chênh lệch thực lực đương nhiên cũng không nhỏ.
Tần Ninh nhìn mấy cái gai gỗ bất ngờ lao tới trước người, bên ngoài cơ thể lóe lên ánh sáng.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một cái Long Thủ há miệng ra, răng rắc, cắn nát mấy cái gai gỗ.
Cơ thể Tần Ninh vẫn yên yên ổn ổn đứng vững tại chỗ.
Ánh mắt Cảnh Địch Phi ngây dại.
Đỡ được?
Đó là pháp thân của Tần Ninh sao?
Sao lại kỳ quái như thế, giống như đầu của một con rồng ngự trên vai.
“Hừ!”
Cảnh Địch Phi hừ lạnh, bàn tay nắm chặt.
Trong tay gã ta lập tức xuất hiện một cái trường cung làm bằng gỗ, trường cung kéo căng, tụ lực, trong thân cung xuất hiện một mũi tên.
Mũi tên thứ nhất bắn đi, trong phút chốc, từng cái mũi tên nối đuôi nhau phóng ra, tốc độ nhanh chóng, thậm chí còn xuất hiện tiếng nổ.
Ầm ầm ầm… Từng tiếng nổ trầm đục vang lên. Vào lúc này, khí tức khiến người ta sợ hãi không ngừng giải phóng ra.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Tần Ninh vẫn không thay đổi.
Lúc này, trong miệng của cái Phượng Thủ trên vai hắn thét ra từng khối nhũ băng.
Từng khối nhũ băng liên tiếp nhau nghênh đón những mũi tên gỗ.
Rắc rắc rắc… Tiếng vỡ vụn vang lên. Vào thời khắc thứ khí tức khiến người ta sợ hãi tỏa ra, từng cái mũi tên gỗ bị nhũ băng bao lấy, rơi xuống đất hóa thành bụi.
Lần này Cảnh Địch Phi thật sự kinh hãi.