Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh cười nói: “Pháp thân của ta, ngươi có tìm hết Trung Tam Thiên cũng không thấy”.   

 

Lão đạo sĩ cười haha.  

 

Cứ thế, hai người chậm rãi ra ngoài, đi về phía Thông Thiên các lâu nguy nga đằng trước.  

 

Giờ phút này, Cảnh Địch Phi lại đang tức giận trong lòng.  

 

Tên khốn kiếp này chẳng coi gã ta ra gì.  

 

Vậy mà lại muốn rời khỏi?  

 

“Đứng lại…”, Cảnh Địch Phi lên tiếng.  

 

Thế nhưng, lời nói đến bên khóe miệng, Cảnh Địch Phi lại đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.  

 

Lúc gã ta lấy tay đỡ trán, cảm giác ngón tay mình trở nên rất nhỏ bé.  

 

Nhìn một cái, mười ngón tay vốn dĩ thô to, bây giờ lại trở nên gầy trơ xương.  

 

Đây là… Ánh mắt Cảnh Địch Phi ngây ra.  

 

Gã ta cảm giác được quần áo của mình đột nhiên trở nên rộng rãi.  

 

“Chuyện này…”, Cảnh Địch Phi vừa lên tiếng, lại cảm thấy cổ họng khô khốc.  

 

Sau lưng truyền đến từng tiếng kêu thê lương.  

 

Chỉ thấy các đệ tử của Cảnh Địch Phi, gần như cả người đều bắt đầu khô cạn, phát ra từng tiếng kêu thảm, dần dần mất đi hơi thở của sự sống.  

 

“Không… Không không không…”, Cảnh Địch Phi hoảng sợ.  

 

Thế nhưng chẳng ích gì.  

 

Khí huyết trong cơ thể dần dần bị rút cạn, cả người giống như cái xác khô ngã trên mặt đất, chỉ thấy hai người Tần Ninh và lão đạo sĩ đang nhàn nhã rời khỏi nơi này… Lúc này đây, hai người Tần Ninh và lão đạo sĩ đã đến bên ngoài tòa lầu các bên đường.  

 

Tòa lầu các lớn như vậy, một cái cột nối thẳng lên trời, toàn bộ lầu các đều được xây dựng xung quanh cây cột.   

 

Đẩy cửa bước vào, cánh cửa lớn không có bất cứ thứ gì ngăn trở, hai người trực tiếp bước vào tòa lầu các…  

 

 

 

Bên trong lầu các lớn như thế.  

 

Toàn bộ đại điện, trống rỗng.  

Chỉ có một cây cột gỗ, nối thẳng lên phía trên.  

 

Trừ cái này ra, toàn bộ bên trong đại điện không còn vật gì khác.  

 

Cảm giác trống không mà âm u, khiến hai người trong lúc nhất thời cũng có chút không cách nào thích ứng.  

Advertisement
';
Advertisement