Tần Ninh nói tiếp: "Ta biết nhà họ Tề cầm đầu Tề Châu, Hồng Châu, Tuyên Châu, Tĩnh Nguyên Châu chèn ép nhà họ Linh, nếu bây giờ ngươi hối cải thì Tần Ninh ta đây sẽ không diệt trừ Thiên Hồng Bang của Hồng Châu, chỉ cần các ngươi đầu hàng nhà họ Linh là được".
"Còn không thì Thiên Hồng Bang sẽ bị xóa sổ ngay trong hôm nay".
Giọng điệu của hắn vừa lạnh nhạt vừa ngang ngạnh.
Hồng Đào bần thần nhìn Tần Ninh.
Người thanh niên này chỉ có cảnh giới Đại Thiên Tôn, phải có tâm thế như nào mới có thể nói ra những lời ấy một cách thản nhiên vậy chứ?
Ông ta thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt Hồng Nguyên Phong.
"Ngươi thả Nguyên Phong trước đã, ta có chuyện muốn hỏi nó!"
Hồng Đào đưa ra yêu cầu.
"Được thôi!"
Tần Ninh ngoắc tay, người Hồng Nguyên Phong hiện ra trước mặt Hồng Đào.
"Đại ca..."
"Đệ không sao chứ?"
Hồng Đào ân cần nói với hắn ta: "Ta khiến đệ bị liên lụy rồi".
"Sao đại ca lại nói thế".
Hồng Nguyên Phong liếc mắt nhìn Tần Ninh ở đằng xa, xoay người nói: "Đại ca, tên này tàn nhẫn lắm, ta tận mắt thấy hắn giết Cảnh Vân Hải đấy, chúng ta không trêu vào người này được đâu!"
"Nhưng nhà họ Tề..."
"Đại ca à, thức thời mới là trang tuấn kiệt".
Nghe vậy, ánh mắt Hồng Đào bắt đầu dao động.
Giết được một cường giả Đại Thiên Tôn sơ kỳ như Cảnh Vân Hải.
Hồng Nguyên Phong mà không tự mình nói ra thì còn lâu ông ta mới tin.
Nhưng bây giờ ông ta có tin hay không đã không còn quan trọng nữa.
Tần Ninh nhìn những người thuộc Thiên Hồng Bang với vẻ ung dung.
"Suy nghĩ kỹ chưa?"
Nhìn người của Thiên Hồng Bang, hắn cười nói: "Các ngươi không có nhiều thời gian đau".
Lúc này, Hồng Nguyên Phong tiếp tục nhìn Hồng Đào, thì thầm lặp lại: "Đại ca, thức thời mới là trang tuấn kiệt".