“Ta diệt được nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu thì cũng diệt được Thiên Hồng Bang, ngươi cứ nhìn trước ngó sau như thế thì giờ ta diệt Thiên Hồng Bang của ngươi luôn cũng được”.
Hồng Đào cứng đờ.
“Tần công tử hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu!”
“Tốt nhất là như vậy”.
Tần Ninh hờ hững đáp: “Ngươi đi Tề Châu với ta. Đương nhiên, nếu nhà họ Tề mạnh hơn ta thì ngươi có thể đâm sau lưng ta”.
“Nhưng đã đi theo ta mà hai lòng thì ta thề kết cục của ngươi sẽ rất thảm”.
Hồng Đào mặt cắt không còn một giọt máu.
Là Tiểu Thần Tôn đỉnh phong mà bị Đại Thiên Tôn sơ kỳ đe dọa như thế, ông ta không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng bị Hồng Nguyên Phong đứng kế bên năm lần bảy lượt nhìn mình ra hiệu nên ông ta cũng tỉnh táo lại.
“Nguyên Phong, đệ dẫn người đến Tuyên Châu, cùng với Đan Đỉnh môn tấn công Ngạo Thế Đường”.
“Còn ta sẽ dẫn người theo Tần công tử đi Tề Châu”.
“Vâng!”
Võ giả Thiên Hồng Bang được một phen bận rộn.
Đương nhiên việc cấp bách trước mắt là báo cho võ giả ở tiền tuyến mau chóng rút lui.
Mọi người bắt đầu bận tối mắt tối mũi.
Tần Ninh chỉ yên lặng đứng chờ ở ngoài Thiên Hồng Bang.
Không lâu sau, Hồng Đào đi tới chắp tay: “Hồng Nguyên Phong đã dẫn người xuất phát tới Đan Đỉnh môn và liên lạc với họ, Ngạo Thế Đường vẫn chưa đánh hơi được gì, có thể dùng chiêu đánh úp”.
“Ta đã phái người thông báo đệ tử tiền tuyến dừng tấn công rồi”.
“Hiện giờ trong Thiên Hồng Bang chỉ còn hơn hai trăm vị Tiểu Thiên Tôn, hơn mười vị Đại Thiên Tôn, Tần công tử xem...”
“Đủ rồi!”
Tần Ninh quyết định rất nhanh: “Ta vốn cũng đâu mong bọn ngươi xung phong tuyến đầu”.
“Huống gì... ta biết ngươi đang nghĩ gì trong bụng. Nếu như ta bị nhà họ Tề giết thì ngươi sẽ tự thú tội với nhà họ Tề để bảo vệ Thiên Hồng Bang của mình”.
“Còn nếu ta tiêu diệt nhà họ Tề thì Thiên Hồng Bang quy thuận nhà họ Linh. Sau này mà xảy ra rắc rối gì thì ta nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi đấy, Hồng Đào”.
Tần Ninh nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng Hồng Đào vẫn hiểu được ẩn ý của hắn.