Nhà họ Lăng ở đại lục Cửu Nguyên không hề yếu, mà quan trọng nhất chính là có cấp bậc Tiểu Đế Tôn tồn tại mới là kinh khủng nhất.
Tần Ninh lại không thay đổi sắc mặt.
Mười mấy người mà Lăng Dận Nhiên dẫn tới đều là cảng giới Đại Thần Tôn, trong đó không thiếu cao thủ cảnh giới trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Lại thêm một vị Tiểu Đế Tôn như Lăng Dận Nhiên.
Sức chiến đấu phi phàm.
Cho dù là mấy ngàn Tiểu Thiên Tôn cũng khó có thể ngăn cản.
Đến cấp bậc này, cảnh giới chênh lệch đã đủ lớn, cũng không phải là số lượng người có thể bù đắp được.
Lúc này Tần Ninh đột nhiên luồn tay vào trong vạt áo trước ngực mình tìm kiếm.
"Ra!"
Tần Ninh nhấc mèo trắng lên.
Đôi mắt của Thời Thanh Trúc lập tức tỏa ánh sáng, hoảng sợ nói: "Đây là dị thú gì? Đáng yêu như vậy!"
Tần Ninh oán thầm trong lòng.
Bây giờ nhìn thì rất đáng yêu.
Nhưng đến khi giết chóc mới đáng sợ.
"Đến lượt ngươi làm việc rồi đấy!"
Tần Ninh bắt lấy chân trước của mèo trắng, cười nói: "Ăn một hạt sen của ta, mỗi ngày ngủ ngon sao được? Đi xé xác tên kia ra cho ta!"
Mèo trắng nghe vậy lại tỏ vẻ không tình nguyện.
Tần Ninh tiếp tục nói: "Không tình nguyện là không định đi ư?"
"Cẩn thận ta giật ngươi!"
Mèo trắng lập tức rụt cổ một cái.
Một giây sau, nó thoát khỏi Tần Ninh bay lên giữa không trung, nhìn về phía đám người Lăng Dận Nhiên.
Mà lúc này, Lăng Dận Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp.
Tần Ninh quá bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức quỷ dị.
Mà con mèo trắng kia...
Chỉ cần Tần Ninh không phải đồ đần thì sẽ không có khả năng giả vờ giả vịt vào lúc này.
Lăng Vân Phong khẽ nói: "Tam thúc, tên khốn này đến bây giờ còn đang cố ra vẻ ta đây".
"Im miệng!"
"Im miệng!"
Lăng Dận Nhiên quát lớn một tiếng.
Đúng là đồ ngu không có đầu óc.
"Gào..."