Thường ngày Lý Nhàn Ngư rất kiệm lời, mà bây giờ lại nói ra một tràng như vậy, thật là hiếm thấy.
Lý Nhàn Ngư nhìn thoáng qua xung quanh, rồi nói: "Sư phụ gặp phiền phức nhỉ, xin người đợi một lát".
Lý Nhàn Ngư nói xong, ngoảnh đầu nhìn ra sau, hơn hai mươi nam nữ ở trên Tuyết Linh Hạc gật đầu, nháy mắt đã lao ra ngoài...
Vào giờ phút ấy, ánh mắt Lăng Dận Nhiên đầy hoảng sợ.
"Thánh tử đại nhân, thánh tử đại nhân, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm..."
Lăng Dận Nhiên hoảng hốt nói: "Tại hạ không biết người ấy là sư tôn của thánh tử đại nhân!"
Lý Nhàn Ngư cũng không thèm quan tâm tới ông ta.
Hắn ta nhìn về phí Tần Ninh, mỉm cười cung kính nói: "Mấy chuyện phiền phức này không cần sư tôn phải ra tay!"
Tần Ninh không nói gì, chỉ vung bàn tay lên, Viêm Ma Hùng đi về đầu vai của hắn.
Lúc này, Lý Nhàn Ngư nắm chặt bàn tay.
Hỏa Vân Ngọc Kỳ Lân mang lầu các trên lưng bỗng xuất hiện trong thành Trung Vân, rồi tiếp đất một cách vững vàng, trăm trượng quanh đó, gạch ngói vỡ nát và vết nứt đều biến mất.
Hơn trăm vị đệ tử của thánh địa Thanh Dương đứng cách xa hơn trăm trượng, lạnh lùng nhìn về bốn phía.
Lý Nhàn Ngư nâng tay lên, bày ra một tư thế mời.
Tần Ninh lập tức đi đến lầu các.
Trong lúc hai người đi tới chỗ lầu các, giống như có ảo thuật, từng bức tường ở nơi ấy sập xuống, rồi hóa thành mặt đất bằng phẳng.
Chẳng bao lâu, lầu các đã biến thành một bệ đá giữa trời.
Trên bệ đá đầy đủ bàn ghế, tất cả đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Lý Nhàn Ngư không nói nhiều, dọn ra một cái ghế dựa, mời Tần Ninh ngồi xuống.
Lúc này, Linh Thiên Thương, Linh Thiên Minh, Linh Thiên Triết với nhóm người Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, Hồng Phù Dung đều đã tới.
Những người còn lại thì đứng đợi cách đó một trăm trượng.
Hiện tại, Hồng Đào chỉ cảm thấy mồ hôi tuôn ướt đẫm, cả người đều ngơ ngác.
Tần Ninh...
Là sư phụ dạy dỗ thánh tử của thánh địa Thanh Dương sao?