Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Trong lầu các, Thời Thanh Trúc rót một chén trà, bưng đến trước mặt Tần Ninh.  

 

Lúc này, Tần Ninh lấy ra ba quyển Cửu Nguyên Đan Điển.  

 

Ba quyển này đều là thẻ tre, nếu gập lại thì trông vô cùng bình thường.  

 

Thế nhưng một khi mở ra, bên trong nó sẽ có càn khôn.  

 

"Cửu Nguyên Đan Điển có tổng cộng chín quyển, ba quyển trước lần lượt tên là: Vấn Quyển, Cầu Quyển, Tác Quyển".  

 

"Lúc ta viết ba quyển này là vẫn đang tìm hiểu về đan thuật".  

 

Thời Thanh Trúc ôm lấy khuôn mặt nhỏ, chăm chú nhìn Tần Ninh.  

 

"Nguyên Thú Huyết Câu Tự!"  

 

"Thiên Địa Linh Luyện Bản".  

 

"Cổ Thụ Mộc Vi Giản!"  

 

"Ba đan quyển này có thể phát huy ra tác dụng thần kỳ kinh thiên động địa".  

 

Lúc này ba đan điển trôi nổi bay lên.  

 

Dần dần mở ra.  

 

Từng ký tự quanh quẩn trong phòng.  

 

Tần Ninh đưa tay điểm một cái.  

 

Ba đan điển kia trong nháy mắt phá rách hư không, bay về phía ba phương hướng.  

 

Mà chỉ trong phút chốc, toàn bộ bầu trời của thành Thương Ngọc như có một càn khôn ngưng tụ.  

 

Nhưng chỉ là trong nháy mắt.  

 

Một giây sau đã khôi phục như lúc ban đầu.  

 

Trong một quán rượu, hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao ăn uống no đủ thoải mái nhàn nhã nằm.  

 

"Hả?"  

 

Chỉ là hai người đột nhiên đứng dậy.  

 

Nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc mặt hai người đều biến đổi.  

"Sư muội, muội cảm thấy không được bình thường sao?"  

 

"Phải..."  

 

Lúc này Cơ Thi Dao cũng nghiêm túc nói: "Loại cảm giác này, năm đó ta đã từng cảm nhận qua... Là khí tức của Đan Điển".  

Advertisement
';
Advertisement