Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Mộng Dao nói: “Trước khi đi, chàng ấy đã từng nói, cho dù là ai cũng không được đi tìm chàng ấy, hơn nữa, trong Thương Mang Vân Giới, chín vạn năm qua phát sinh đủ loại chuyện, điều đó chứng minh rằng rất nhanh thôi sẽ có người xâm nhập vào đây, đến lúc đó, ngay cả nơi này chúng ta cũng đều không thể giữ gìn được, ta và cô sao có thể đối mặt với chàng ấy?”  

 

“Ta mặc kệ!”  

 

Minh Nguyệt Tâm hừ một tiếng rồi nói: “Ta chỉ quan tâm sống chết của chàng ấy, những người khác thì có liên quan gì đến ta? Đất trời này có liên quan gì đến ta? Đó là người đàn ông của ta, ngay cả khi bảo vệ được Thương Mang Vân Giới này, mà người đàn ông của ta lại chết ở ngoài kia thì điều này cùng có ý nghĩa gì?”  

 

“Tần Mộng Dao, cô có thể không đi, nhưng chúng ta muốn đi, cô cũng không thể ngăn cản chứ?”  

 

“Ta không ngăn cản các cô!”, Tần Mộng Dao cũng nói thẳng.  

 

“Cô không ngăn cản? Năm đó, Mục Vân để lại cho cô cái gì? Không có thứ kia, ai có thể rời khỏi Thương Mang Vân Giới?”, Minh Nguyệt Tâm nói: “Ta nói cho cô biết, cho dù cô bảo vệ được Thương Mang Vân Giới này, nhưng nếu như Mục Vân chết, Minh Nguyệt Tâm ta sẽ huỷ diệt vạn giới để chôn cùng với chàng ấy!”  

 

Nghe được những lời này, Tần Mộng Dao nhắm mắt không nói gì.  

 

Minh Nguyệt Tâm cũng không nói thêm gì nữa, bóng hình lập tức biến mất không thấy đâu.  

 

“Đại nhân…”  

 

Cô gái phía sau lúc này mới dám mở miệng, thấp giọng nói: “Minh phu nhân…người…”  

 

“Yên tâm đi”.  

 

Giờ phút này, Tần Mộng Dao nói: “Cô ấy chỉ nói đùa ngoài miệng thôi…”  

 

Tần Mộng Dao cũng không để ý lời Minh Nguyệt Tâm nói.  

 

Tình cảm bao nhiêu năm…  

 

Thời điểm này, Minh Nguyệt Tâm sẽ không làm bậy.  

 

“Vẫn chưa điều tra ra được tin tức của Mục đại nhân và Diệp đại nhân sao?”, Tần Mộng Dao nói tiếp.  

 

Cô gái kia lắc đầu nói: “Hai vị đại nhân…căn bản là không thể tìm thấy tung tích…”  

 

Tần Mộng Dao nói: “Cũng đúng, hai người bọn họ…ngay cả ta cũng không thể nào tìm thấy, nói người phía dưới từ bỏ đi, lãng phí thời gian mà thôi”.  

 

“Vâng…”  

 

Tần Mộng Dao đứng trên đỉnh cung điện, thật lâu không nói gì.  

 

“Ninh Nhi…có phải cha con đem thứ đồ kia giao cho con hay không…”, Tần Mộng Dao khẽ thì thầm nói.  

…  

 

Một đêm trôi qua.  

 

Ngày hôm sau, sáng sớm, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc lại xuất phát.  

Advertisement
';
Advertisement