Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Đại Thiên Tôn trung kỳ, tìm nguyên thủ cấp bốn trung đẳng!"  

 

Từ Phàn nhìn về phía trước.  

 

Hàng trăm nhà đá đều có một đệ tử Thánh Đạo tông đứng ở đằng trước, lúc này một đệ tử bước ra, mở cấm chế nhà đá.  

 

"Nguyên thú cấp bốn - hổ Tiễn Vĩ!"  

 

Nguyên thú đi lên một trong các bục đá dài trăm trượng trong sân luyện võ.  

 

Đệ tử kia dũng cảm đi lên bục đá.  

 

"Thấy điểm chính giữa bục đá không?"  

 

Từ Phàn hỏi.  

 

Đệ tử kia hơi ngẩn người, gật đầu.  

 

"Đứng yên đó!"  

 

Ông ta nói tiếp: "Đứng yên trong vòng tròn, không được ra ngoài, chạm ra ngoài vòng tròn xem như ngươi thua!"  

 

Câu vừa dứt, đệ tử kia hoảng hốt ra mặt.  

 

"Sao lại thế ạ Từ trưởng lão!"  

 

Chịu sự tấn công của nguyên thú độc ác cùng cảnh giới nhưng phải đứng yên, không được ra khỏi vòng tròn!  

 

Thế khác nào làm cái bia sống cho nó đâu?  

 

Khác nào đứng yên cho nguyên thú công kích đâu!  

 

Quan trọng nhất là cho dù có thực lực cao, nguyên thú biết mình không địch lại thì cứ lòng vòng gần đó, không chịu sống mái một lần, vậy thì tiêu hao hết sức mạnh rồi còn gì?  

 

Từ Phàn đáp: "Nếu thấy không làm được thì nhận thua đi".  

 

"Ta nói rồi, ai không làm được mà còn cố chấp thì có thể sẽ chết, Thánh Đạo tông không quan tâm đâu. Chỉ có thiên tài hiển hách trên Cửu Nguyên Vực mới có thể trở thành đệ tử của Thánh Đạo tông thôi".  

 

"Được rồi, bắt đầu kiểm tra, ngươi muốn nhận thua hay thử?"  

 

Ánh mắt trở nên lạnh lùng, thanh niên kia hừ lạnh: "Ta muốn thử một lần!"  

 

Hổ Tiễn Vĩ tức thì được thả ra.  

 

Người thanh niên đứng giữa bục đá.  

 

Các trận văn được ngưng tụ, khóa bục đá lại.  

 

Trận so tài bắt đầu.  

 

Tần Ninh chỉ liếc nhìn bục đá chứ không nói gì.  

 

Bài kiểm tra của Thánh Đạo tông hay ho phết.  

Trong đám đông, mặt mày Tề Hủ An trắng bệch.  

 

Sao mà khó quá vậy.  

 

Không phải vòng ba là đệ tử đấu nhau sao? Sao tự nhiên đổi rồi?  

Advertisement
';
Advertisement