“Hâm Hâm, ta tới thăm đệ đây!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Thật ra huynh vẫn luôn không nói cho đệ biết, ta chính là Cửu U đại đế, không chỉ như thế, ta còn là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cửu Nguyên đan đế…”
“Chuyện này, không phải ta cố ý giấu đệ, chỉ sợ đệ không tin, nhưng có lẽ đệ sẽ tin, dù sao đệ cũng tin ta như vậy mà!”
“Vốn nghĩ, sau này sẽ đưa đệ rong ruổi chín trời mười đất, đưa đệ đến Cửu Thiên Vân Minh thăm thú, thăm mấy vị thân nương, thúc thúc của ta, bây giờ…”
Tần Ninh nói tới đây thì ngừng lại, lặng lẽ.
Thời gian trôi qua từng phút, Tần Ninh ngồi hết một ngày một đêm, không hề nhúc nhích.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Tần Ninh đứng dậy, nhìn mấy người Diệp Viên Viên, tỏ ý xuất phát.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không nói nhiều. Các cô hiểu rõ, cái chết của Tần Hâm Hâm có lẽ là một nỗi tiếc nuối cực lớn trong đáy lòng của Tần Ninh suốt cuộc đời. Chuyện này chỉ có thể để Tần Ninh tự mình làm dịu sự tự trách trong lòng mà thôi!
Mấy người lại xuất phát hướng về đế quốc Bắc Minh.
Qua mấy ngày, lãnh thổ của đế quốc Bắc Minh xuất hiện trong tầm mắt, đã tới thành Bắc Minh.
Nhưng, lão Vệ nhìn phía trước, lại cau mày.
“Sao thế?”
“Công tử, hình như có gì đó không đúng, theo công tử nói, đế quốc Bắc Minh không có cảnh giới Thiên Võ chứ?”
“Ừ!”
Lão Vệ chắp tay nói: “Nhưng theo thuộc hạ thấy, hình như bốn phía thành Bắc Minh có hơn trăm tên cảnh giới Thiên Võ, hơn nữa hơi thở rất mạnh mẽ”.
Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều giật nảy mình, Tần Ninh lại nheo mắt, cười lạnh nói: “Đây là có kẻ biết ta rời khỏi Đại Hoang Cổ, không có Tiểu Thanh bảo vệ nên bây giờ muốn tới tính toán nợ nần đây!”
Nghe câu nói này, lão Vệ khẽ gật đầu, không nói nhiều.
“Nếu đã như thế vậy thì xem xem, rốt cuộc kẻ nào mà gấp gáp đến như vậy!”
Phi ưng lao như tên bắn về phía trước, dần giảm tốc.