Thiên Động Tiên hừ một tiếng, trực tiếp sải bước đi lên, đứng chắn phía trước Tần Ninh, như đối mặt với đại địch, nhìn một biển trời tên phóng đến.
Bây giờ có muốn tránh cũng không được nữa rồi.
Người đánh lén là cự phách cảnh giới Thiên Nguyên, hơn nữa trong tay còn cầm Linh khí cổ cung Thiên Nguyên thì tránh kiểu gì?
Ầm...
Phút chốc, tiếng ầm vang lên, lúc này đã hoàn toàn nổ tung.
Toàn bộ quảng trường hoàng cung vỡ tan hoàn toàn, tiếng nổ ầm ầm đùng đoàng, càn quét ở cả trong võ trường hoàng cung.
Nhóm vô địch cảnh giới Thiên Võ của ba cương quốc lớn giờ phút này cũng âm thầm thở phào một hơi.
Tên tiểu tử này, cuối cùng cũng chết rồi.
Hai con rối kia đã giết hơn trăm người của bọn họ, tên tiểu tử này còn không chết, thì bọn họ sẽ đều phải chết.
Hả? Không đúng!
Thế nhưng bỗng, đám người này lại có cảm giác không đúng.
Nếu Tần Ninh chết rồi thì con rối kia, sao vẫn còn đang giết người?
“Có tý mưa bụi đấy mà cũng muốn giết ta sao?”
Thoáng chốc, một giọng nói không nóng không lạnh, tao nhã vang lên.
Trên mặt đất, bụi mù tản ra, đám người đánh mắt nhìn qua, lại phát hiện, một nửa võ trường hoàng cung lúc này đã bị nổ lõm thành một hố sâu, thế nhưng một nửa còn lại thì hoàn toàn bình an vô sự.
Tần Ninh vẫn như trước ngồi ở chỗ đó, cũng chưa hề động đến mũi tên kia, hoàn toàn mảy
may không hề bị thương một chút nào.
Sao có thể như thế được?
Mà lúc này, người đứng trước Tần Ninh, Thiên Động Tiên giang hai tay chắn ngang, nhịn không được mở mắt ra nhìn.
“Không chết sao?”
Thiên Động Tiên khẽ run lên.