Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nhưng một giây sau hắn ta đã lập tức ngẩn ngơ.  

 

Ở giữa thương ảnh đầy trời kia, chỉ thấy được Tần Ninh cứ như không nhìn thấy gì vậy, lúc này hắn đang đạp lên thương ảnh, đi từng bước một tới.  

 

Tại sao người này lại không chịu ảnh hưởng?  

 

"Cút tới đây cho ta".  

 

Tần Ninh khẽ quát một tiếng, bàn tay chụm lại, một vết cào lập tức đi đến trước mặt thanh niên kia, bóp lấy cổ hắn ta, túm đến bên cạnh mình.  

 

Uỳnh...  

 

Ngay sau đó, trực tiếp tung ra một quyền.  

 

Một tiếng nổ ầm trầm thấp vang lên.  

 

Khuôn mặt thanh niên lập tức nở hoa, răng rơi đầy đất, miệng méo xẹo, há miệng nói ú ớ cái gì đó, nhưng lại không thể thốt ra được câu nào.  

 

Tần Ninh xách thanh niên đi tới bên cạnh thi thể Nhạc Nghiêm.  

 

"Quỳ xuống!"  

 

Tần Ninh quát lạnh một tiếng.  

 

Mà vào lúc này, mười mấy người còn lại có người chết, có người bị thương, có người muốn chạy, nhưng lại bị Tần Ninh bắt về, đánh gãy tay chân, ném xuống đất.  

 

"Tên gì?"  

 

Tần Ninh trực tiếp quát lên.  

 

Lúc này thanh niên ú ớ lẩm bẩm nói: "Lưu... Lưu... Lưu Huyên..."  

 

"Đệ tử Thánh Đạo tông?"  

 

"Vâng".  

 

"Bị ai xúi giục đến giết ta?"  

 

"Ta là... Là đệ tử Viêm Môn", Lưu Huyên nước mắt nước mũi giàn giụa nói.  

 

Viêm Môn!  

 

Lúc này, Tần Ninh lại cau mày lại.  

 

Sau khi hắn vào Thánh Đạo tông chỉ có ân oán với Tuyết Môn của Tư Mã Tuyết Thiên, chứ không có bất kỳ thù oán gì với linh minh mà mấy vị đạo tử khác thành lập.  

 

Tại sao Viêm Môn lại muốn giết hắn?  

 

“Vì sao muốn giết ta?”  

 

Trong lúc nói chuyện, trong tay Tần Ninh đã xuất hiện thanh trường thương của Lưu Huyên, hắn đâm một nhát xuống đùi phải của hắn ta, máu tươi chảy ra.  

 

Lưu Huyên kêu rên nói: “Ta không biết, ta chỉ làm theo mệnh lệnh…”  

Advertisement
';
Advertisement