Tần Ninh nhìn về phía người này, ánh mắt suy tư.
"Ngươi là ai?"
Thanh niên mặc áo bào xanh mỉm cười, hơi dừng lại một chút mới tùy tiện nói: "Ngươi đúng là không quan tâm đến chuyện bên ngoài mà".
Mà lúc này, một thanh niên phía sau người mặc áo bào xanh này lại quát lên: "Vị này chính là Bùi Hiển Sơn của Thánh Đạo tông chúng ta, cũng là một trong những phó hội trưởng của Nhật Nguyệt Hội chúng ta".
"Ồ".
Tần Ninh nhìn người kia một cái, tùy tiện nói: "Ngươi tới tìm ta à?"
Bùi Hiển Sơn cười ha ha một tiếng, nói: "Không sai, tới tìm ngươi đó".
"Người của Viêm Môn, Nhật Nguyệt Hội, Hoa Các, Tuyết Môn cũng muốn giết ta...", ngay sau đó Tần Ninh cười nói: "Nếu đã như vậy, đúng lúc ta có rất nhiều điều không hiểu, lúc trước hỏi Lưu Huyên, hắn ta lại chẳng biết cái gì cả, bây giờ sẽ hỏi ngươi một chút".
Ánh mắt của Bùi Hiển Sơn kia vô cùng lạnh lùng, nhìn về phía Tần Ninh.
Một tên như vậy đúng là làm cho người ta chán ghét.
Đã đến đường cùng rồi mà vẫn còn có thể cười nói tự nhiên như thế.
Thật đáng chết! Bùi Hiển Sơn đi tới trước người Tả Hạo, bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống, cười nói: "Mấy vị này đúng là rất có khí phách, nghe nói là ngươi dẫn dắt bọn họ?
Ta nghĩ nếu ta giết bọn họ, ngươi cũng sẽ không quan tâm đúng không?"
Lúc này vẻ mặt Tả Hạo vô cùng kiên quyết.
Đúng là bọn họ đang áp giải Mục Khô, mà Mục Vinh cũng không dám ra tay.
Nhưng Bùi Hiển Sơn lại đột nhiên xuất hiện, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của Mục Khô mà trực tiếp ra tay với bọn họ.
Mà năm người chỉ là Tiểu Đế Tôn nhất phẩm nhị phẩm, sao có thể là đối thủ của Bùi Hiển Sơn được.
"Bùi Hiển Sơn".
Lúc này, Mục Vinh lại quát khẽ: "Giết bọn họ, Tần Ninh sẽ không giao ra tinh hoa ngũ hành đâu".
Bùi Hiển Sơn cười nói: "Ta biết, cho nên ta cũng không có ý định giết bọn họ".
"Nếu không bọn họ cũng sẽ không sống tới bây giờ".
Giờ phút này, Bùi Hiển Sơn nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Giao tinh hoa ngũ hành mà ngươi lấy được ra đi, ngươi chậm trễ một phút, bọn họ sẽ chết đi một người".
"Dĩ nhiên, nếu như ngươi không quan tâm đến tính mạng của bọn họ thì tùy ngươi...", lúc này, năm người Tả Hạo, Liễu Nghênh đang nửa quỳ, vẻ mặt ảm đạm.