Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Tiễn ngươi lên đường”.  

 

Một lời vừa dứt, Tần Ninh cầm kiếm chém xuống.  

 

“Tiểu Đế Kiếm!”  

 

Thánh Nguyên Thái Cực Quyển, dung hợp ý cảnh, biến hoá ra quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp, vân vân, có thể nói là biến hoá ra muôn hình muôn vẻ.  

 

Mà kiếm thức được biến hoá ra, cũng phải xem bản thân lĩnh ngộ được bao nhiêu, có thể hấp thụ được bao nhiêu kiếm thức trong đó.  

 

Tần Ninh đã vô cùng thành thạo quyển thứ năm, có thể biến hoá ra khoảng hơn trăm chiêu kiếm thức.  

 

Chỉ là, nếu như gọi tên từng chiêu một thì cực kỳ phiền phức.  

 

Cho nên, Tần Ninh thống nhất gọi là: Tiểu Đế Kiếm!  

 

Quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp cũng là như thế, cho dù Tần Ninh có thi triển ra chiêu thức gì, thì tên gọi đều giống như nhau, Tiểu Đế Quyền, Tiểu Đế Chưởng, Tiểu Đế Chỉ.  

 

Một kiếm vừa chém xuống, cũng chỉ là một trong hơn một trăm kiếm chiêu mà Tần Ninh lĩnh ngộ được thôi.  

 

Kiếm chiêu, dưới sự phối hợp của trường kiếm trong tay Tần Ninh lập tức chém xuống.  

 

Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều nhìn thấy, bên trong kiếm chiêu kia dường như ẩn chứa những cỗ khí tức khủng bố.  

 

Cỗ khí tức này cuối cùng hoá thành kiếm khí, dung hợp vào bên trong màu vàng và màu xanh, ngay sau đó, rồng vàng xuất thế, phượng xanh giáng lâm.  

 

“Giết!”  

 

Theo lời nói của Tần Ninh, kiếm khí thẳng tắp hạ xuống, nháy mắt chém xuống cồn cát.  

 

Ầm ầm ầm…  

 

Phút chốc, gió lốc trên cồn cát gào thét giận dữ, cát vàng bay lên cao, như muốn nuốt chửng vùng đất trời này.  

 

Mà dưới kiếm khí đó, pháp thân Thánh Phong của Lý Tấn Hoa ngưng tụ thành từng lưỡi đao gió, bị kiếm khí xé rách, ngưng tụ thành lá chắn gió, cũng bị kiếm khí phá vỡ.  

Lúc này, dường như hắn ta không thể lẩn trốn nữa, chỉ có thể…chờ chết.  

 

Âm thanh bùng nổ ầm ầm vang lên, lật tung cát vàng trong phạm vi mười dặm, mười mấy người Lý Tấn Hoa đều bị cuốn vào bên trong đó, kiếm khí xé rách thân thể của bọn họ, cát vàng nổi lên cuồn cuộn rồi dần dần hạ xuống, bao vây lấy thân hình bọn họ.  

 

Tất cả đều không ngoại lệ.  

 

Thật lâu sau, tất cả đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn đám người Liễu Văn Truyền trợn mắt há hốc mồm giống như kẻ ngốc.  

Advertisement
';
Advertisement