Tần Ninh phất tay nói: “Cho dù chỉ còn lại một hơi, giết bọn họ, vẫn là chuyện rất đơn giản”.
Cửu Anh gầm lên một tiếng rồi bay vút lên trên…
Cùng lúc đó.
Trên đỉnh vách núi, tại nơi rộng lớn như vậy, nhìn kỹ lại mới thấy, giờ phút này ở đó đã tụ tập hơn trăm người.
Mà những người kia đứng tập trung lại một chỗ, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn về phía bờ vách núi, lúc này, bên vách núi, ba bóng người đang đứng đó.
Thời Thanh Trúc.
Liễu Văn Truyền.
Quý Trường Phong.
Thời Thanh Trúc ngồi trên một tảng đá, một tay chống cằm, trông có vẻ nhàm chán, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn như có như không nhìn về phía bờ vách núi, có chút lo lắng.
Còn Liễu Văn Truyền thì như hổ rình mồi đứng chắn ở phía trước, dáng vẻ đề phòng.
Mà Quý Trường Phong thì giống như chó chết nằm ở một bên, dưới những ánh mắt chăm chú nhìn qua đây, có thể nói là mất hết thể diện, vô cùng xấu hổ.
“Liễu Văn Truyền, mở đại trận ra!”
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Liễu Văn Truyền nhìn về phía người nọ, ánh mắt vẫn không đổi, khuôn mặt mang theo chút lạnh lùng nói: “Không mở được”.
“Liễu Văn Truyền, ngươi không cần tự tìm đường chết, Lý Nhàn Ngư đã chết, ở trong thánh địa Thanh Dương, ngươi đã không còn chỗ dựa vững chắc!”
Liễu Văn Truyền nhìn thanh niên áo xanh kia, hờ hững nói: “Thanh Vô Song, nếu như bây giờ ngươi tiếp tục ngạo mạn, vậy thì đợi lát nữa ngươi sẽ chết rất thảm”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt thanh niên áo xanh đã loé lên, sát khí bắn ra bốn phía.
“Cái đồ tự đâm đầu vào chỗ chết”.
Thanh Vô Song bị làm cho mất hết mặt mũi, trên mắt tối tăm không chút ánh sáng, sát khí trong lòng đã ngưng tụ lại.
Bên cạnh hắn ta, một thanh niên áo trắng có đôi mắt sâu thẳm như ánh sao, khí chất tĩnh lặng như ánh trăng, lạnh nhạt nói: “Để cho chúng ta tới chỗ này, rồi lại nhảy vực, rốt cuộc là kẻ này có ý gì?”
Bên cạnh thanh niên áo trắng, một thanh niên mặc áo dài cũng cười nói: “Xem ra, chúng ta bị đùa giỡn…”
Lúc này, Liễu Văn Truyền nhìn về phía hai người nọ, trầm mặc không lên tiếng.