Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Bị Huyền Trung Nguyệt chửi rủa mấy câu, sắc mặt Thanh Vô Song nhất thời trở nên khó coi.  

 

Nhưng hắn ta lại quay sang Tần Ninh mà hét: "Tần Ninh, ngươi có biết mình đang làm gì không? Đà La Nam là con của đại cung chủ Đà La Khôn, phụ thân ta chính là Thanh Dương Hoa, nếu ngươi dám giết ta..."  

 

Bành...  

 

Thanh Vô Song chưa kịp nói hết câu.  

 

Thì đã bị một cú trảo bóp vỡ đầu.  

 

"Sao ta lại không dám?"  

 

Tần Ninh dửng dưng hỏi.  

 

Thanh Vô Song đã thành một cái xác không đầu.  

 

Giờ thì tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.  

 

Hơn một trăm người chạy tán loạn.  

 

Nhưng Tần Ninh chẳng ngó ngàng gì tới cảnh tượng đó.  

 

"Trác Văn Nguyệt!"  

 

"Hoàn Khải Minh!"  

 

"Kha Viêm Vũ!"  

 

"Ba ngươi đừng hòng chạy..."  

 

Tần Ninh vừa nói vừa tung một cú chưởng từ đằng xa, cứ như thể giờ đây cả thiên địa đều nằm dưới sự kiểm soát của hắn vậy.  

 

Lúc này, ba bóng người thụt lùi, xuất hiện trước mặt Tần Ninh.  

 

Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt bị Tần Ninh bắt, không sao vùng vẫy thoát ra nổi, dường như giờ đây đến cả Tiểu Đế Tôn thất phẩm cũng thành một trò cười.  

 

Còn những người khác thế nào thì Tần Ninh không quan tâm, để mặc bọn chúng chạy trốn.  

 

Bốn bóng người bị cố định trước mặt Tần Ninh, từ "không ai sánh bằng" tới "sợ mất mật" chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi.  

 

"Sợ rồi sao?"  

 

Tần Ninh nhìn về phía bốn người, chậm rãi hỏi.  

 

"Tần Ninh, tha cho ta một mạng!", Huyền Trung Nguyệt cầu xin: "Ngươi hãy tha cho ta một mạng đi, làm ơn!"  

 

"Ta tha cho ngươi một mạng ư? Có bao giờ ngươi nghĩ tới chuyện tha cho đồ đệ ta một mạng không?"  

Tần Ninh lắc đầu, siết chặt bàn tay lại.  

 

Huyền Trung Nguyệt và Trác Văn Nguyệt còn muốn giãy giụa nhưng không còn sức lực nào nữa.  

 

Dưới ánh nhìn của Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ, hai người bị Tần Ninh dập tắt sinh lực một cách cương quyết, chết oan chết uổng.  

Advertisement
';
Advertisement