Lúc này, trông Tần Ninh chẳng khác gì đồ tể.
Liễu Văn Truyền lặng lẽ lấy vài tấm vải sạch ra đưa cho Thời Thanh Trúc.
Hắn ta sợ.
Tần Ninh của lúc này thật sự... khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Đối với Liễu Văn Truyền hắn ta, thánh tử hay đạo tử cao cao tại thượng đều như heo chó trong tay Tần Ninh. Điều này làm cho Liễu Văn Truyền lần đầu tiên sợ Tần Ninh từ trong xương tủy.
Thậm chí, hắn ta còn nghĩ cả đời mình sẽ không bao giờ quên được hắn.
Giữa lúc đó, Thời Thanh Trúc đến bên Tần Ninh, lặng lẽ lau chùi vết máu trên người hắn mà không nói một lời.
Vòng sơ tuyển của cuộc tranh tài trong vực còn mấy ngày nữa mới kết thúc.
Đến khi mặt trời lặn thì Tần Ninh mới đứng dậy.
"Tần công tử..."
Liễu Văn Truyền run rẩy gọi.
"Tìm chỗ ở mấy ngày đã, sau đó chúng ta sẽ xuất phát".
"Cuộc tranh tài trong vực vẫn chưa kết thúc đâu".
Tần Ninh hờ hững ra lệnh.
"Rõ..."
Liễu Văn Truyền nhìn nhìn Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ trên ngọn núi cách đó không xa. Hai người gần như đã tàn phế nhưng vẫn chưa chết.
"Còn hai người họ..."
"Giữ mạng chúng lại, cứ thả ở đó, tự khắc có người tới cứu chúng thôi!"
"Vâng".
Liễu Văn Truyền cõng Lý Nhàn Ngư, bốn người tranh thủ đêm khuya xuống núi...
Sau khi tìm được một sơn cốc, bốn người dừng chân.
Liễu Văn Truyền tự thân làm lụng, đào một cái hang rồi lấy chăn dự phòng ra thu xếp ổn thỏa cho Lý Nhàn Ngư, sau đó ra ngoài săn thú, nhóm lửa, ngồi đàng hoàng làm những chuyện mình nên làm.
Tần Ninh ngồi cạnh Lý Nhàn Ngư, cẩn thận điều tra dòng chảy của khí Chí Tôn trong cơ thể hắn ta.
"Sư tôn, con không sao đâu..."
Lý Nhàn Ngư mau chóng an ủi: "Chỉ là con chưa thể khống chế được tia khí huyết đã xâm nhập vào người nên pháp thân của con bị áp chế thôi, qua mấy ngày nữa là ổn ấy mà.."
Tần Ninh lập tức hỏi: "Sao ngươi đụng phải tên đó?"